Long thành, khu giả kim hội quy mô và hiện đại trông đối lập hoàn toàn với tòa Long cung đối diện.
Đã 10 ngày trôi qua kể từ khi cuộc thi Tân tú tranh tài kết thúc, hình dáng đóa sen rực rỡ vẫn còn in sâu trong trí nhớ của những người được tận mắt chứng kiến. Vị thanh niên 22 tuổi của Lâm gia, một kẻ còn không có bằng thuật sĩ, vậy mà lại nắm giữ một công nghệ truyền thuyết.
Không ít người giờ đây nghĩ lại vẫn thấy ngỡ ngàn, vốn điểm số sẽ quyết định thắng bại, không ngờ hội trưởng giả kim hội, thánh sư Trấn Mông phá luật, trực tiếp đứng lên tuyên bố Lâm Tráng Dương là tân vô địch.
Khi đó có một vị tông sư họ Bành đứng lên phản đối, rằng đóa hoa kia không phải linh bảo, không hợp luật thi. Trần Mông thánh sư lập tức đáp lại: "Hoa này là kỳ bảo, nhưng bản chất chính là linh bảo, nếu có nguyên liệu cao cấp hơn, có thời gian tự do hơn thì thậm chí còn là tiên bảo, thánh bảo!"
Một vị tông sư họ Hồ lại phản đối: "Nhưng đóa hay này chỉ đẹp, còn những tiêu chí bền bỉ, hữu ích thì sao?"
Lâm Tráng Dương chỉ cười, tay cầm đóa hoa giơ cao qua đầu, đóa hoa nở rộ, lộ ra một đài sen vàng tươi non nớt, đài sen lóe sáng rồi ngưng tụ ra những hạt nhỏ, những hạt sen này gồm một loại đỏ vàng như lửa và một loại xanh trắng như băng. Rồi đóa hoa xoay tròn với tốc độ cực nhanh, những hạt sen nở lớn cỡ đầu ngón tay tách khỏi đài sen bắn ra tứ phía nhanh như chớp nhoáng.
Băng Hỏa Liên Tâm Đạn, dù chỉ là cấp linh bảo nhưng mỗi viên đủ sức công phá linh lực của Linh Úy cấp thấp, mà mỗi lần có thể bắn ra đến 6 viên băng tâm cùng 6 viên hỏa tâm, đủ chứng minh sự lợi hại trong chiến đấu của nó.
Thế là Lâm Tráng Dương kia lên ngôi quán quân một cách hoàn thoàn thuyết phục, nhận giải thưởng 5 tỷ đồng cùng với chức vụ thực tập sinh đặc cách trong giả kim hội, được đích thân Trần Mông thánh sư đảm nhận việc hướng dẫn.
Thời gian học và làm việc trong giả kim hội, tên Lâm Tráng Dương này thể hiện ra tính cách lễ phép, khiêm tốn chứ không hề có chút tính cao ngạo thường thấy ở những thiên tài trẻ tuổi, lại còn rất siêng năng, thông minh và ham học nên được các vị cao tầng của giả kim hội rất quý mến.
Nói về công nghệ chế tạo đóa hoa băng hỏa luân hồi, các vị giả kim thuật gia ở đây thèm đến nhỏ dãi nhưng không ai tìm cách cướp đoạt, một phần là bởi bản quyền công nghệ là thứ được tôn trọng nhất của giả kim thuật, thứ hai là vì ai cũng biết công nghệ này do Dương nắm giữ, nếu có một ngày hắn gặp chuyện, rồi công nghệ lại rơi vào tay người khác thì lập tức người đó cũng gặp tai họa ngập đầu.
Đừng nói người thường, ngay cả thánh sư như Trần Mông cũng phát thèm, nhưng kiến thức như lão thì càng khinh thường việc trộm cắp. Tiếp xúc với Dương nhiều, Trần Mông sinh ra cảm giác rất tốt, nhiều lần muốn nhận hắn làm đệ tử chân truyền, nhưng nghĩ lại thấy bản thân không xứng, bởi vì lão tin kiến thức mà Dương có được là do một vị sư phụ bí ẩn nào đó truyền dạy, mà vị sư phụ này có thể còn giỏi hơn lão. Bí mật này cũng tương đương bí mật về bản quyền công nghệ nên lão cũng không tiện hỏi Dương.
Bạn đang đọc bộ truyện 12 Nữ Thần tại truyen35.shop
Nhưng khiến Trần Mông bất ngờ là trừ công nghệ băng hỏa luân hồi ra, Dương rất thoải mái đem những công nghệ khác bán cho giả kim hội, tuy chỉ là vài công nghệ lặt vặt và trao đổi công bằng nhưng cũng là những đóng góp to lớn cho giả kim thuật của Long thành, mà những công nghệ này đến cả Sài thành, Hoàng thành hay Hà thành cũng chưa thấy xuất hiện, điều này cộng với lý lịch rõ ràng góp phần chứng tỏ Tráng Dương không phải là gián điệp do những nơi này phái đến, giúp Trần Mông hoàn toàn yên tâm truyền dạy, hướng dẫn cho Dương.
Một ngày nọ, Trần Mông thánh sư đến phòng thí nghiệm dành riêng cho Dương, gõ cửa rồi chờ một lúc lâu mới thấy hắn ra chào.
"Đang làm thứ gì mà chăm chú thế?" Trần Mông thân thiết hỏi.
Dương gãi mớ tóc bù xù: "Cháu đang nghiên cứu một công nghệ, nhưng bí rồi..."
"Công nghệ gì? Cho ta xem thử được không, biết đâu lại giúp được?"
Dương vờ phân vân: "Thật ra... chắc ngài cũng đoán ra những thứ cháu biết là học từ một vị sư phụ ẩn danh..."
Trần Mông nghe Dương nói, vốn đã đoán từ trước nhưng cũng hết sức bất ngờ.
Dương nói tiếp: "Thật ra sư phụ cháu là một thánh sư, sư phụ tên thật là Đạo Lái..."
Trần Mông càng thêm bất ngờ: "Là Đạo Lái thánh sư, không ngờ lại là ngài!"
Đạo Lái là một thánh sư thiên tài của Long thành, nắm giữ nhiều công nghệ quý giá nhưng lại mất tích hơn mười năm nay, nhiều người cho rằng lão đã chết nhưng cũng không ít người nghĩ lão đang ẩn cư.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!