Chủ tịch thị trấn (vị Chủ tịch lúc thì đau khổ lúc thì hạnh phúc, lúc này nhăn nhở nói cười, lúc khác lại trợn mắt cáu kỉnh) cũng đã nghe nói về câu chuyện này.
Ông ta là người đứng đầu một thị trấn, là quan phụ mẫu của thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế, là nòng cốt là chỗ dựa của mọi người, cho nên ông phải thể hiện vững vàng như Thái Sơn, đàng hoàng như không vấn đề gì.
Ông chủ tịch gọi Trương Cổ đến nói chuyện. Người dăm bảy đấng, của ba bảy loài, cho nên ông lên giọng quan cách:
“Trương Cổ! Gần đây trông sắc mặt cậu không ổn, cậu nên chú ý nghỉ ngơi.”
“Trương Cổ! Gần đây cả thị trấn đều hoang mang lo sợ, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Cậu là nhân viên của ủy ban thị trấn, cậu phải có tác phong đầu tàu gương mẫu. Mọi sự việc một khi chưa làm rõ thì không được tùy tiện đưa ra kết luận, và càng không được làm những chuyện mê tín.”
“Trương Cổ! Tới đây tôi phải lên huyện một chuyến để tạo dựng quan hệ, vay tiền ngân hàng cho thị trấn chúng ta. Chắc sẽ không thể sau đôi ba hôm trở về ngay được. Có chuyện gì thì cậu phải kịp thời liên hệ với đồn công an thị trấn.”
Chủ tịch thị trấn đã làm việc thì không bao giờ dềnh dang, ngay hôm đó ông đã lên đường.
Trương Cổ nghe Phùng Kình nói cậu ấy nhìn thấy chủ tịch và vợ con cùng ngồi xe đi rồi, họ mang theo mấy va li to đùng, cứ như là dọn một nửa nhà đem theo.
Mọi người bơ vơ, ngơ ngác.
Trương Cổ có phần không vui về tin này, nhưng anh cũng không nói rộng ra, anh sợ sẽ có đại loạn.
Lý Ma sang nhà Trương Cổ. Anh đứng ở cửa, nặng nề nói: “Trương Cổ à, tôi cho anh hay một chuyện… có lẽ là một tin không hay.”
Trương Cổ nói: “Với tôi hiện nay không thể có tin gì tốt lành cả. Anh cứ nói đi?”
Lý Ma hơi do dự một lát, rồi mới nói: “Tôi bị mất một thứ.”
Trương Cổ lập tức nghĩ đến là thứ gì, anh lim dim mắt hỏi: “Chắc là… con dao mổ lợn?”
Lý Ma gật đầu rõ mạnh. “Đương nhiên là tôi không thể khẳng định kẻ nào đã lấy trộm.”
Vẻ mặt Trương Cổ hơi đờ đẫn: “Chính là nó, không thể sai.”
Lý Ma cúi đầu, nói: “Người anh em hãy chú ý giữ gìn.”
Trương Cổ: “Tôi hiểu.”
Lý Ma: “Khi đi ngủ, chỉ nên nhắm một mắt thôi[10].”
[10]. Ý nói hãy cảnh giác.
Trương Cổ: “Hai mắt tôi luôn mở to. Tôi căn bản không ngủ nổi.”
Lý Ma quay người bước đi, bước ra đến cửa, anh lại ngoảnh lại: “Nếu… nếu nó đến, anh cứ gọi to, mọi người chúng tôi sẽ liều chiến đấu với nó.”
Trương Cổ cảm thấy ấm lòng, nói: “Cảm ơn anh.”
Vẫn không thấy thằng bé ấy lộ diện.
Ngày lại ngày trôi đi giống như quyển lịch treo tường kia, không có gì khác. Chỉ là, Trương Cổ nhận ra tiếng con chó kia sủa nghe rất bức thiết.
Hôm nay Trương Cổ đột nhiên lại mở máy tính.
Một bức thư điện tử nhảy xổ ra trước mắt anh – Đứa Bé Vĩnh Viễn!
Tay anh run run, nhấp chuột mấy lần mới mở được bức thư.
“Hiện nay chắc hẳn anh rất muốn biết tôi là đứa nào trong ba đứa, tôi không thể cho anh biết bởi vì nếu anh biết thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Chắc chắn anh còn muốn biết mình sẽ chết như thế nào. Điều này tôi có thể cho anh biết, nhưng anh phải tìm ra mật mã thì mới tìm thấy câu trả lời.
Anh hãy vào đường link thứ nhất, sau đó vào đường link thứ hai, tiếp đó là đường link thứ ba. Lúc này anh sẽ nhìn thấy một quảng cáo màu trắng – quảng cáo thuốc chuyên trị chứng khóc dạ đề của trẻ sơ sinh, nhấp vào nó, rồi tiến vào trang sau. Nếu anh nhìn thấy đáy trang có một số chữ Giáp cốt[11] thì tôi chúc mừng anh. Nhóm chữ số ở dòng thứ hai, chính là mật mã.
[11]. Những chữ Hán cổ nhất mà người ta có được chứng cứ; khắc trên mai rùa, xương thú, bởi thế gọi là văn tự Giáp cốt.
Bạn đang đọc bộ truyện 3 - 1 = Mấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: 3 - 1 = Mấy, truyện 3 - 1 = Mấy , đọc truyện 3 - 1 = Mấy full , 3 - 1 = Mấy full , 3 - 1 = Mấy chương mới