Editor: dzitconlonton
Beta lần
A Lê nhỏ giọng đi vào phòng, đặt túi vải trên bàn, lấy đồ đạc bên trong ra, nhẹ giọng nói với Tiết Duyên, "Đi nằm trên giường đất, ta lau vết thương cho chàng, dù sao cũng có thể tốt hơn một chút."
Tiết Duyên vò đầu bứt tóc, không nói một tiếng mà đến mép giường, cởi giày ném sang một bên, nằm sấp xuống.
A Lê đi rửa tay, lau khô rồi ngồi bên cạnh chàng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Biết vết thương trên người chàng nhất định sẽ không nhẹ, nhưng liếc mắt nhìn qua, vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Lúc đó chàng đã dùng lưng chống lại ào những cây gậy kia, hiện tại sau lưng gần như không còn chỗ nào ổn, toàn bộ đều dính đầy máu, có chỗ sưng đỏ rách da, có cục máu rỉ ra ngoài, có chỗ đã thành màu tím, sưng tấy, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.
Nàng cầm rượu thuốc trong tay, mí mắt run rẩy, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng không biết Tiết Duyên phải chịu đựng như thế nào, nhưng dọc theo đường đi, thậm chí không kêu lên một tiếng đau.
Căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bùm bùm của nến, Tiết Duyên đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh của A Lê, quay đầu lại nhìn, khàn giọng hỏi, "Ngươi chờ cái gì vậy?"
A Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nàng xoa nóng bàn tay, sau đó rót chút rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, rồi phủ lên lưng chàng, thấp giọng nói, "Nếu đau, chàng chịu đựng một lát."
Tiết Duyên không nói gì.
Lúc đầu chạm vào làn da của chàng, rượu trên đầu ngón tay dường như nóng rát, A Lê cảm thấy trái tim nóng rát đau đớn, rượu cay chạm vào da bị tổn thương, A Lê có thể cảm giác rõ ràng Tiết Duyên đang run rẩy.
Chàng nhắm mắt hít thở gấp gáp, quát, "Nhanh lên!"
A Lê nhắm mắt một hồi, lúc quay đầu lại bàn tay nhanh hơn rất nhiều, trước tiên bôi một lớp rượu thuốc, dùng lực xoa chỗ sưng trên xương bả vai một chút, sau đó rắc bột cầm máu[2] lên.
Sau đó, không biết có phải quá đau hay không, Tiết Duyên giống như đang ngủ, A Lê gọi chàng vài tiếng, thấy chàng không đáp lại, nàng kéo chăn ở cuối giường đất, đắp lên đùi chàng.
Lúc ngồi trở về, Tiết Duyên bỗng nhiên mở miệng, hỏi, "Nội có nói gì không?"
Bàn tay của A Lê dừng một chút, "Chưa ngủ hả?" Thuốc gần như đã thấm rồi, trước kia nàng chưa từng làm những thứ này, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, sau khi nhét nút chai lại rồi ngồi xổm sang một bên nhìn chằm chằm vào miệng vết thương xem nó có gì khác thường không, nhẹ giọng đáp, "Nội tin lời chúng ta, cũng không hỏi cái gì khác, bà vốn định đến xem, nhưng ta nói chàng ngủ rồi, nên cũng thôi."
Tiết Duyên vùi mặt vào trong chăn, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
A Lê đứng lên, trên tay còn dính bột phấn màu đỏ, nàng cụp mắt xuống lau tay, lại nói, "Nội rất lo lắng cho chàng."
Hơi thở của Tiết Duyên chậm lại trong chớp mắt, bỗng dưng ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào A Lê.
Tóc chàng hơi rối, hai tay chống bên cạnh, hơi cong ngực, đôi môi khô và không còn chút máu, chàng hoàn toàn khác với bộ dạng tàn nhẫn khi đối mặt với Hầu Tài Lương.
A Lê thậm chí cảm thấy Tiết Duyên hiếm khi yếu ớt như vậy khiến nàng không biết nên đối mặt như thế nào.
Nàng quay đầu, nhìn sang chỗ khác như muốn trốn tránh, lau sạch tay, rồi xoay người lấy hộp thức ăn, dùng đũa gắp bánh táo bên trong nói, "Cái này không thể ăn được, bị dính đất rồi, sợ là nếu ăn thì sẽ bị đau bụng.
Chàng có đói không, ta vào bếp lấy cho chàng vài món, nếu không sáng mai sẽ bị đau dạ dày mất."
Tiết Duyên nói, "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
A Lê giật mình, một lúc lâu sau, chậm rãi lắc đầu.
Tiết Duyên đứng lên, chân trần đi đến bên cạnh nàng, nói, "Ngươi bây giờ, có phải đặc biệt xem thường ta hay không."
Vóc dáng của chàng quá cao, A Lê phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng kinh ngạc: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Tiết Duyên trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng, "Ở trong lòng ngươi, ta là gì?"
A Lê bối rối, nàng chống tay lên thành bàn phía sau, khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiết Duyên, hỏi, "Tiết Duyên, ngươi bị sao vậy?"
Không biết có phải là do gió thổi hay không, cổ họng của Tiết Duyên đã khàn khàn triệt để, chàng quay lưng về phía ánh sáng, vẻ mặt không thể nhìn rõ, A Lê không biết đây có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng khóc cực nhạt cực mỏng trong giọng nói của Tiết Duyên, cùng với nỗi đau như muốn trào dâng.
"Ta có phải là không biết xấu hổ, không học không nghề, chỉ biết ăn lêu lổng đi lừa gạt không? Ta là đồ vô dụng, phải không?"
Chàng từng bước truy vấn, A Lê lùi về phía sau, lưng đập vào mép bàn cứng, nước mắt đau đớn ứa ra, nàng lắc đầu, "Không phải." A Lê giơ tay che mắt lại, trái tim đau nhức lại bị vặn thành một cục, nàng khóc nói, "Tiết Duyên, rốt cuộc chàng bị sao vậy?"
Tiết Duyên đỏ mắt, gầm nhẹ với nàng, "Đúng, ta chính là như vậy đó, đời này ta cũng chính là như vậy, đừng ký thác hy vọng với ta, đời này ta sẽ không làm được chuyện lớn đâu!"
Ngọn nến bỗng nhiên lóe lên một chút, trong phòng nhất thời cực kỳ sáng sủa, giống như không khí bị đốt cháy, nóng đến mức làm lòng người hoảng sợ.
"Tiết Duyên!" A Lê đẩy mạnh chàng một cái, ngay lúc nàng bỏ tay xuống, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, nàng nói, "Chàng đừng xem thường bản thân như thế có được không? Chàng xuất thân từ danh môn, đọc qua rất nhiều sách như vậy, gặp qua nhiều mặt xã hội như vậy, cho dù hiện tại hổ lạc đồng bằng, cũng không nên giống chó nhà có tang, đã từng sống trong giàu sang xem hết hoa ở Trường An, nhưng bây giờ thì sao? Cho dù chàng không đau lòng bản thân mình, nhưng chàng có nghĩ tới nội không? Bà đã lớn tuổi rồi, nếu chàng không quay đầu lại, thì bà sẽ không đợi nổi đâu! Tiết Duyên, chàng không nên như vậy..."
"Nói đủ chưa?" Tiết Duyên nắm chặt cánh tay nàng, gằn từng chữ nói, "Ta chính là như vậy đấy, lúc trước là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Tổ phụ ta là vị tể tướng trên đỉnh cao, phụ thân ta làm Lễ bộ thị lang, hai người là đại nho uyên thâm dạy ta cả đời, ta cũng chỉ mãi là kẻ tầm thường chả có gì lạ, cho đến khi bọn họ chết, ngay cả tú tài cũng không thi đậu.
Bạn đang đọc bộ truyện A Lê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: A Lê, truyện A Lê , đọc truyện A Lê full , A Lê full , A Lê chương mới