Editor: dzitconlonton
Từ nhà đến phố Vĩnh An tổng cộng hai dặm, Tiết Duyên dẫn A Lê chạy suốt chặng đường, chỉ mất nửa khắc đồng hồ, khi đến giao lộ, tay chàng chống lên đầu gối thở hồng hộc, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau đớn.
Đám người kia đã sớm rời đi, đám người vốn đang vây quanh xem náo nhiệt bên đường cũng gần như tản ra, chỉ còn lại một ít hảo tâm dọn dẹp cục diện rối rắm cùng Phùng thị.
Cái lồng bị lật úp, bên trong bánh bao mập mạp trắng ngần dính đất, nồi niêu xoong chảo cũng đã vỡ vụn, Phùng thị đang khom người nhặt một mớ rau trong đó, bà xé bỏ lớp vỏ ngoài đã dính bụi, rồi đặt trên bàn.
Nhìn thấy mọi chuyện, ngón tay của Tiết Duyên đã nắm chặt đến trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng, dùng ba phần lý trí còn sót lại kiềm chế sự xúc động muốn giết người ấy.
A Lê đuổi theo, tay cầm cánh tay chàng, nói, "Tiết Duyên, chàng đừng làm loạn, chúng ta về nhà rồi nói."
Tóc nàng rối bời, nước mắt đã được lau đi nhưng vẫn còn dấu vết.
Tiết Duyên nghiêng cổ nhìn nàng, thấp giọng hỏi, "Hồ An Hòa làm?"
A Lê gật đầu, nàng đã bình phục lại rất nhiều, miễn cưỡng muốn nở một nụ cười, nhưng khóe miệng lại không cong lên nổi.
Tiết Duyên đau lòng muốn chết, yết hầu chàng động đậy, đột nhiên ôm nàng lại, môi dán vào bên tai nàng, một lúc lâu sau mới nói một câu, "Là ta không tốt."
Phùng thị nghe thấy động tĩnh bên này, đứng thẳng người nhìn lại.
A Lê cay cay sống mũi, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Tiết Duyên, dịu dàng trấn an, "Chuyện này không trách chàng đâu."
Trong giọng nói của nàng có một tiếng khóc được đè nén rất thấp, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa, "Tiết Duyên, chàng đừng tự trách bản thân quá nhiều, thật sự không trách chàng đâu."
Tiết Duyên mím môi, cắn chặt răng, ánh mắt nhìn về phía mái hiên phía sau, phía trên có một tổ yến, yến nhỏ kêu ríu rít, tiếng kêu dứt khoát, lộ ra hai đầu lông xù ra ngoài.
Cổ họng Tiết Duyên khô khốc, nắm đấm rủ xuống bên cạnh đã nổi lên gân xanh, cuối cùng vẫn nói, "Về nhà trước."
Nếu là trước đây, nếu có người dám mắng nhiếc và làm nhục chàng như vậy, Tiết Duyên có thể bất chấp cái mạng mà giết lại, nhưng hiện tại không được.
Chàng không sợ sự tình sẽ bị nháo lớn, cũng không sợ tai ương tù tội, chàng chỉ lo nếu chàng thật sự xảy ra chuyện gì, hai nữ nhân trong nhà sẽ sống như thế nào.
Lần đầu tiên sau mười bảy năm, Tiết Duyên nén giận như vậy.
Phùng thị đã thu dọn đồ đạc xong, bên trong có rất nhiều thứ đã không còn dùng được nữa, cũng may bàn ghế không hỏng, nồi sắt cũng còn nguyên vẹn, bà dùng dây thừng buộc tất cả đồ đạc thành một bó, hỏi A Lê, "Cõng này về nha?"
Vốn là không cần, chỉ cần phủ tấm bạt che lại, đặt ở trong góc là được.
Nhưng hôm nay đám người kia tới, Phùng thị lo lắng buổi tối không có người ở đây, mấy thứ này sẽ gặp nạn.
A Lê nói được.
Tiết Duyên đi tới, cúi đầu hỏi Phùng thị có bị thương không, bà lắc đầu, Tiết Duyên liền không nói một lời cõng hết đồ đạc lên lưng, trực tiếp đi về nhà.
Có rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ở cửa hàng bên đường.
Vốn còn tưởng rằng Tiết Duyên có tính khí xấu, ngóng trông chàng sẽ nổi trận lôi đình thậm chí là trực tiếp cầm đao chém lại, nhưng hiện tại chỉ thấy chàng trầm mặc kiềm chế mọi thứ, không khỏi cảm thấy nhàm chán, ném vỏ đậu phộng trong tay xuống đất, nói một câu giải tán, sau đó liền trở về nhà.
A Lê thậm chí còn nghe thấy tiếng cười mỉa mai của người khác, nói, "Sợ đến như vậy à."
Nàng không để ý, chạy tới bên cạnh Tiết Duyên.
Bàn ghế, nồi sắt đều được buộc chặt vào nhau, không hề nhẹ chút nào, A Lê muốn giúp Tiết Duyên san sẻ bớt phần nào gánh nặng, nhưng bị chàng tránh, chỉ nói nàng đi chăm sóc nội thật tốt.
Suốt chặng đường đều yên tĩnh đến không thể chịu nổi, A Lê cố gắng bình tĩnh, nàng sợ sẽ truyền cảm xúc tồi tệ này cho Phùng thị, thậm chí không dám rơi giọt nước mắt nào nữa.
Sạp đã đủ nát rồi, Phùng thị đã lớn tuổi rồi, lại bị hoảng sợ một cách vô tội như vậy, nếu nàng nói gì đó không đúng lúc thì chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng Tiết Duyên biết nàng đang hoảng hốt, bởi vì từ đầu đến cuối, ngón tay của A Lê vẫn nắm chặt góc áo của chàng giống như một đứa trẻ.
Cái cảm giác ỷ lại này càng làm cho Tiết Duyên cảm thấy chua xót trong lòng, chàng dồn hết sức nặng sau lưng lên một bên bả vai, thả lỏng một bàn tay để nắm lấy tay nàng, dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của nàng.
Cảm nhận hơi ấm trên tay chàng, A Lê bỗng cay cay sống mũi, mọi chuyện bất bình dồn lên, còn hơn cả khi chứng kiến đám côn đồ cầm gậy đập loạn, chém loạn lúc nãy.
Nàng nức nở gọi một câu, "Tiết Duyên ——"
"Ta đây." Tiết Duyên cụp mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Ngoan, đợi lát nữa hãy khóc.
Không thể để nội nhìn thấy."
A Lê che nửa mặt, liều mạng gật đầu, nói" Được."
Buổi tối chẳng có ai có tâm tình để ăn cơm, A Lê hâm nóng một lồng bánh bao, dỗ Phùng thị ăn hai cái, sau đó đi trải giường cho bà ngủ.
Phùng thị mệt mỏi muốn chết, bà tựa vào gối đầu, tay kéo A Lê, muốn nói cái gì đó, cuối cùng ngập ngừng không biết nói gì.
Ngoài trời còn sót lại chút ánh sáng bầu trời, khẽ rắc trên mặt chăn và trên đôi mắt của Phùng thị.
A Lê hiểu tâm tư của bà, Phùng thị đang muốn nói, những chuyện xảy ra như hôm nay, sau này xảy ra chuyện như thế thì phải làm sao bây giờ.
A Lê cong mắt cười một chút, nói, "Xe đến trước núi tất có đường, chúng ta còn sống, có tay có chân, làm sao có thể đi tới đường cùng được chứ."
Phùng thị thở dài thật sâu, nói, "Bậy a."
A Lê cúi cổ xuống, lông mi run rẩy, nàng nói, "Nội, cũng có những chuyện tốt, ngài xem, Tiết Duyên không còn giống với trước đây nữa."
"Cũng đúng." Nhớ tới chuyện này, Phùng thị cong môi, "Sau này, đi từng bước từng bước đi xem, gia đình ngăn nắp gọn gàng thì sẽ không có cửa ải khó khăn nào mà không thể vượt qua được."
Lại nói thêm mấy câu, Phùng thị liền mệt mỏi, A Lê đỡ bà nằm xuống, sau đó vén chăn, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Tiết Duyên đã thắp đèn lên, một ngọn đèn màu vàng không quá sáng, chàng cởi giày ngồi xếp bằng trên giường đất, đưa ngón tay vào giữa tóc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Lê nhỏ giọng đi vào, vừa định lên tiếng, chỉ thấy Tiết Duyên ngẩng đầu lên như cảm nhận điều gì đó.
Bạn đang đọc bộ truyện A Lê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: A Lê, truyện A Lê , đọc truyện A Lê full , A Lê full , A Lê chương mới