Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Món thịt ngô viên cũng không phức tạp.
Chà xát hai quả ngô vào nhau, cho hạt ngô rơi vào nồi, đun nhỏ lửa đến khi chín một nửa, sau đó cho nước vào bột ngô để tạo thành hỗn hợp sền sệt, vớt hạt ngô đã mềm ra cho vào, tiếp tục khuấy đều theo một hướng, cho đến khi bột đặc lại.
Dùng thìa nhỏ múc từng thìa, đảo qua đảo lại giữa lòng bàn tay và thìa để tạo thành hình quả bóng, sau đó thả vào nước sôi già là được.
A Lê khéo tay, làm mọi thứ vừa tỉ mỉ vừa nhanh, nàng có thể làm xong hơn ba mươi mấy viên.
Ngô ở Lũng huyện không ngọt lắm, đồ ăn làm ra cũng quá nhạt không ngon, A Lê lại sợ Tiết Duyên không thích ăn đồ ngọt nên làm thành vị mặn, thêm hành gừng nghiền nát vào nhân, thêm nhiều muối.
Một món canh đơn giản, thậm chí không cho dầu, nhưng sau khi mở nắp nồi lên, một mùi thơm xộc vào mũi.
Ngô có vị đậm đà, quyện với vị tươi sau khi thêm hành lá, quả là rất hấp dẫn.
Phùng thị đứng nhìn một bên, mắt đều sáng lên, A Lê lấy ra một cái chén nhỏ múc cho bà ba viên, cùng với nước canh nóng, cong mắt đưa qua, nói, "Nội, nội nếm thử xem sao."
Phùng thị nhấp một ngụm, cười nói, "Rất ngon, nội đã lâu không uống qua canh như vậy."
A Lê có chút e lệ, "Đây cũng là lần đầu tiên con làm món này, trước đây ở trong nhà, còn thường dùng hạt ngọt, vả lại phụ thân con thích uống trà, vì vậy phải cho một ít chồi trà vào trong canh.
Có vị ngọt pha chút đắng, không mặn hơn vị muối này." Nàng không nhàn rỗi, vừa nghiêng mặt nói chuyện với Phùng thị, vừa khuấy nồi nấu cháo khoai lang.
Phùng thị không nỡ để nàng bận rộn một mình, cũng bỏ bát xuống giúp cắt dưa chuột muối.
Người Lũng huyện thích ăn đồ ướp muối, dù sản xuất ở vùng đất nào đi chăng nữa thì họ đều phải ướp muối một ít sau khi thu hoạch vào mùa thu, một là vì nó dễ bảo quản và không tốn diện tích, hai là nó thực sự rất ngon, ăn kèm với cháo ăn cực kỳ ngon.
Dưa chuột muối, củ cải trắng bào sợi, củ cải muối chua, dưa cải muối, và thậm chí cả tỏi chua, mỗi thứ đều có hương vị riêng.
Phùng thị bưng một cái mâm, đặt dưa chuột đã thái xong sang một bên, tán gẫu nói, "Hồi trước khi lão gia còn sống, cũng thích uống trà, ông thích mấy loại ở Giang Tô và Chiết Giang, nói là bên kia mặt trời mọc tốt, ngay cả những lá trà cũng đặc biệt mềm mại hơn."
A Lê cười nhạt nói, "Lúc trước nhà con đã từng làm thương nhân bán trà, mẫu thân xào trà rất thơm, người ta hay nói trà của chúng con thơm hơn nhà người khác." Nàng cụp mắt xuống, mắt nhìn chằm chằm vào những củ khoai lang phồng lên trong nồi thành một hình bong bóng tròn trịa, nụ cười cũng dần dần dập tắt, "Chỉ là từ sau khi phụ thân chạy buôn xảy ra chuyện, thì không còn ai nói như vậy nữa."
Động tác của Phùng thị dừng lại, bà nhìn bóng lưng mảnh khảnh của A Lê, nói, "Nội liếc mắt một cái thấy con, liền biết con nhất định là cô nương từ nhỏ đã ẩn náu trong khuê các rồi, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn người ta.
Nhìn đôi bàn tay đó là biết chưa làm bất cứ việc gì nặng nhọc nào."
A Lê thấp giọng nói, "Nếu phụ thân còn ở đây, đúng là sẽ như vậy."
Phùng thị không đành lòng nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng, lau tay vòng qua bả vai nàng, nhẹ nhàng nói, "Sẽ khá hơn."
A Lê nâng tay lau mắt, xoay người nằm vào lòng Phùng thị, hơi khóc lóc, "Nội, nữ nhi thật sự hèn hạ sao." Lưng nàng run rẩy, giọng nói trở nên càng ngày càng khàn khàn, "Vì sao cữu mẫu lại cảm thấy con không đáng bằng một trăm đồng mì gạo, trong nhà có lương thực, nhưng bà ấy vẫn muốn bán con đi."
Phùng thị đau lòng, không ngừng vỗ vai nàng, trấn an nói, "Không phải tại con, là do bà ta không biết trân trọng, mới cảm thấy con không tốt."
A Lê cúi đầu nói, "Con không ăn không của bà cái gì.
Trước khi mẫu thân qua đời, còn tặng số tiền lương còn sót lại trong nhà cho cữu cữu con, nhờ ông chiếu cố con và đệ đệ, con cũng sẽ giúp bà giặt giũ làm việc, nhưng cữu mẫu chính là không thích con, bà thường nói với con, Thật là tốt biết bao nếu một ngày ngươi không còn ở đây.
Bởi vì đệ đệ biết đọc sách thông minh, biết thi công danh, vì vậy có thể nhập sĩ có thể làm quan có thể giúp bà trong tương lai, còn con thì không thể."
A Lê gầy gò, vóc dáng còn thấp hơn Phùng thị một chút, cằm vùi vào hốc vai bà, nước mắt lập tức ướt đẫm một mảng vải lớn, "Lúc đầu đến nhà cữu cữu, cữu mẫu đối đãi với con vẫn tốt mà, nhưng một ngày nọ bà dẫn một bà mối đến, nói muốn con làm tam di thái[1] của đại nhân huyện thừa, con khóc nói không muốn, lấy cái chết để ép bà, đệ đệ cũng giúp con, bà không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Nhưng sau đó, bà không bao giờ đối xử thân mật với con nữa."
[1] Di thái: Từ thái ở đây là do ngày xưa phong vợ các bầy tôi to là thái quân 太君, nay gọi vợ các quan là thái thái 太太 cũng do nghĩa ấy.
Phùng thị vu0t ve mái tóc của nàng, động tác chậm rãi nhẹ nhàng.
Được trân trọng như vậy khiến A Lê càng khóc to hơn.
Ba năm trước cha mẹ đều qua đời, chỉ còn lại nàng và đệ đệ nương tựa lẫn nhau, đệ đệ nhỏ hơn nàng ba tuổi, chỉ là một đứa bé, cần người chăm sóc, A Lê vốn cũng chỉ là một cô nương được sống trong nuông chiều, về sau gặp phải những chuyện khó khăn buồn tủi, nàng cắn răng chịu đựng, nhưng nửa đêm không có ai vẫn sẽ cảm thấy cực kỳ buồn bã.
Tình người trong ấm ngoài lạnh, lòng dạ giả dối chỉ có thể biết được sau khi gặp nạn.
Hơi ấm từ cái ôm của Phùng thị không quá ấm, đầu ngón tay A Lê siết chặt đến trắng bệch, cuộn mình trong lòng bà khóc nức nở, "Nội ơi..."
Phùng thị dịu dàng dỗ dành, "Nội đây." Bà nói, "Sau này sẽ không khiến A Lê bị tủi thân như vậy nữa."
—
Lúc Tiết Duyên ra cửa, A Lê đã sớm hồi phục tâm trạng tốt, chỉ còn lại khóe mắt ửng đỏ.
A Lê cực kỳ ngượng ngùng vì sự thô lỗ vừa rồi, Phùng thị biết da mặt nàng mỏng, cũng không giỡn với nàng, vì vậy nắm lấy một nắm hạt cải dầu cho nàng, muốn nàng nhặt từng hạt một khi nàng không có việc gì làm để giết thời gian.
A Lê đương nhiên vui vẻ, trong phòng tối om, nàng mang một cái ghế nhỏ ra ngoài phòng, đặt vải trải phẳng ở trên đùi, nhặt từng hạt một một cách tỉ mỉ.
Phía sau vang lên tiếng cửa gỗ cọt kẹt, A Lê quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tiết Duyên đang liếc nhìn.
Sau chuyện tối hôm qua, khi đối mặt với chàng, trong lòng A Lê luôn cảm thấy có chút e ngại, nàng cắn môi, nhẹ giọng hỏi một câu, "Ta vừa mới nấu canh thịt viên xong, chàng có muốn ăn chút không?"
Tiết Duyên nhíu mày, lắc lắc cái cổ, giơ tay chỉnh lại cổ áo, sau đó không để ý, cất bước đi ra ngoài.
A Lê há miệng, vốn định nói thêm một câu gì đó, lại sợ nhiều lời khiến chàng ghét bỏ, khó khăn lắm mới ngậm miệng lại.
Phùng thị nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra từ trong phòng, cất cao giọng nói, "Tứ nhi, con đi đâu đấy?"
Tiết Duyên nghiêng mặt nói, "Đi thư viện."
Tay chàng trống rỗng, ngay cả một túi sách cũng không có, nhưng chàng lại nói lời này một cách tự tin, không chút sợ hãi.
Phùng thị cũng quen với việc chàng như vậy, biết nói nhiều cũng vô dụng, nên cũng không nói nữa, chỉ khuyên nhủ, "Lúc này cũng không tệ, dù gì cũng ăn mấy miếng rồi đi, dạ dày con thường không tốt, buổi sáng nếu không ăn chút gì để lót dạ, sợ lát nữa sẽ khó chịu đấy." Bà vén rèm đi ra ngoài, muốn kéo Tiết Duyên vào phòng bếp, "Hôm nay bữa sáng không phải ta làm, A Lê khéo tay lắm, mấy cục thịt viên trong canh rất chắc, con thử xem?"
Tiết Duyên trông có vẻ không kiên nhẫn, tránh tay Phùng thị nói, "Nội à, con còn có việc, đi trước đây."
Phùng thị "Ầyyyyy" một tiếng, nhưng lại không gọi chàng lại, chỉ trơ mắt nhìn Tiết Duyên đi xa.
A Lê dừng lại công việc trong tay, ngửa mặt hỏi, "Nội, lần này phải làm sao bây giờ?"
Phùng thị khoát tay áo nói, "Mặc kệ nó, chúng ta ăn."
A Lê gật đầu đồng ý, cất đồ trên đùi đặt sang một bên, đi đến bàn bếp rồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc bộ truyện A Lê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: A Lê, truyện A Lê , đọc truyện A Lê full , A Lê full , A Lê chương mới