ùng được xắp sếp vào ngũ(1) thứ tám
với A Mạch còn có một gã tân binh tên là Trương Nhị Đản, vóc dáng so với A Mạch ước chừng thấp hơn một cái đầu, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ, eo
lưng cũng nhỏ, có hắn ở bên cạnh làm nền, A Mạch không những không có vẻ đơn bạc, ngược lại còn có điểm cao lớn khôi ngô.
Ngũ trưởng của A Mạch là một tráng
hán(2) khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình không cao, nhưng rất tráng
kiện. A Mạch cùng Trương Nhị Đản đều không bằng một nửa thân hình của
người ta. Hắn đưa ánh mắt liếc hai tân binh trước mặt, hung hăng phun
nước bọt, mắng: “Mụ nội nó chứ, khí hậu Dự Châu sao lại có thể sản sinh
ra cái loại người này? Như thế nào lại giống nhau đến thế!”
Hắn vừa dứt lời, mấy lão binh(3) bên cạnh liền cười ầm lên, giống như muốn chế diễu A Mạch và Trương Nhị Đản.
Vẻ mặt A Mạch thản nhiên, cúi đầu thờ ơ đứng đó. Trái lại, sắc mặt của Trương Nhị Đản lại đỏ bừng, muốn nói
gì đó nhưng lại không dám dây vào Ngũ trưởng, chỉ có thể âm thầm nắm
chặt nắm đấm.
Ngũ trưởng chắp tay sau lưng đi một
vòng quanh Trương Nhị Đản, khi đến phía sau liền giơ chân đá mạnh một
cái, Trương Nhị Đản loạng choạng, thân thể gầy yếu chao đảo nhưng không
ngã.
Ngũ trưởng khẽ nhếch miệng, hướng về
phía gã dùng hết sức đạp xuống. Lúc này, Trương Nhị Đản không có thể
chống đỡ được, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
“Tuổi?” Ngũ trưởng hỏi.
Trương Nhị Đản gắt gao cắn răng, nói: “Mười sáu.”
Ngũ trưởng gật gật đầu, lại chuyển
sang A Mạch. Hắn vừa nhắc chân lên, còn chưa kịp đạp thì A Mạch đã khụy
gối quỳ thẳng xuống. Ngũ trưởng chân vẫn giơ cao, sửng sốt, quay đầu
lại, hắc hắc nở nụ cười, nói: “Ngươi, tiểu tử này thật ra rất thức thời, tuổi?”
“Mười chín.” A Mạch bình tĩnh trả lời.
“Lão Đại, tiểu tử này, mẹ nó chứ, bộ dạng cũng thật là đẹp!” Trong đám lão binh có người đột nhiên kêu lên.
Tầm mắt mọi người lập tức đều gom lại trên người A Mạch, ngay cả Trương Nhị Đản quỳ bên cạnh cũng quay đầu
lại nhìn lén A Mạch. A Mạch sắc mặt có chút tái nhợt, nhịn không được mà căng thẳng khóe miệng.
Ngũ trưởng cũng cẩn thận đánh giá A
Mạch, xem tiểu tử này da mặt non mịn, lông mày thanh tú, nhưng không
cong cong như của nữ tử, mà dài và thẳng như mày kiếm, ánh mắt rất sáng, hắc bạch phân minh, so với ánh mắt thiếu nữ có phần còn trong trẻo hơn, đáng tiếc là mũi quá cao, không đủ thanh tú, nhưng hình dáng đôi môi
phía dưới, con mẹ nó, quả thật là xinh đẹp, hơi cong lên, làm cho người
ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng chộn rộn.
Nếu bình thường, diện mạo A Mạch tuy
rằng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thân thể của nàng lại cao, người khác
nhìn cũng chỉ cho rằng chẳng qua là nàng có vẻ ngoài tuấn mỹ. Sau lại đi theo đội cận vệ của Thương Dịch Chi, nơi đó đều là những thiếu niên có
diện mạo tuấn tú, thậm chí ngũ quan so với nàng còn tinh xảo hơn, cho
nên có xen lẫn vào bên trong cũng không có người nào sinh lòng nghi ngờ
về giới tính của nàng. Nhưng hôm nay, nàng đang ở trong một quân doanh
thực sự, giữa một đám hán tử thô bỉ, chỉ cần trên người thiếu đi một
chút đặc thù của giống đực, sẽ bị người khác xem thường, như vậy nàng có thể tiếp tục che dấu thân phận được hay sao?
Trong đám lão binh có người cũng hùa theo: “Hắc, đúng thế! Da mặt cùng dáng vẻ như đàn bà.”
A Mạch quay đầu lại nhìn, liền đứng lên, đi đến trước mặt người nọ, lạnh giọng nói: “Ngươi có gan thì lặp lại lần nữa!”
Người nọ sửng sốt, tiếp theo liền ha
ha cười hai tiếng, chỉ vào A Mạch, nói với người bên cạnh: “Xem xem, còn nóng tính nữa chứ, chỉ là bộ dáng này khiến cho người ta nhìn mà đau
lòng.”
A Mạch vung tay đấm thẳng vào mặt
người nọ, người nọ bị A Mạch đánh thì sửng sốt, lui về sau vài bước,
trừng ánh mắt không dám tin nhìn A Mạch, không thể tưởng tượng được A
Mạch chỉ là một tiểu binh mới nhập doanh mà lại dám đánh lão binh.
“Ta nói, tiểu tử ngươi còn dám đánh –”
Lời còn chưa dứt, A Mạch đã hung hăng cho hắn thêm một quyền vào bụng, khiến thân thể người nọ loạng choạng, A Mạch ngay sau đó dùng hai tay nắm lấy bả vai người nọ, thúc mạnh một
gối vào bụng, ngoan độc nói: “Ta đánh ngươi, miệng ngươi còn dám phun
cứt, lão tử sẽ giết chết ngươi!”
Người nọ bị A Mạch đánh bất ngờ, ngay cả đánh trả cũng không kịp, bụng trúng một gối của A Mạch, một ngụm máu tươi liền phun ra. Bốn phía đều bị dọa đến sửng sốt, không thể tưởng
tượng được bộ dạng cao gầy của A Mạch, khi xuống tay lại độc địa như
vậy, không nói hai câu đã ra tay, mọi người nhất thời ngay cả can ngăn
cũng quên mất, tất cả đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn huynh đệ của mình bị A Mạch đánh cho một trận.
Kỳ thật A Mạch cũng không có công phu gì cao thâm, nàng bất quá là từ nhỏ có theo phụ thân luyện chút chiêu
thức quyền cước, mấy năm vừa rồi lại luôn bôn ba ở bên ngoài, trên người khí lực cũng không ít, hơn nữa, mấy động tác này nàng đã rèn luyện từ
lâu, đã sử dụng không biết bao nhiêu lần, cho nên tương đối thuận tay.
Song nàng cũng biết mình không thể thật sự đánh thắng người này, chẳng
qua là xuất kỳ bất ý, đổi lại nếu gặp phải người có khả năng phản ứng
tốt thì nàng cũng không thể lừa được hắn.
Bên cạnh đã có người phản ứng lại,
vội vàng tiến lên kéo A Mạch ra. Không thể lường được một tiểu binh vừa
tới đã dám đánh lão binh, còn gì là thiên lý nữa? Có người kiềm chế cánh tay A Mạch. A Mạch mặc dù có khí lực, nhưng so với lão Đại vẫn còn kém
không ít, tránh không khỏi bị bẻ quặt cánh tay ra sau lưng. Có người
hướng về phía bụng A Mạch cho nàng mấy quyền, dùng sức rất nặng. Dù rất
đau, nhưng A Mạch chỉ cắn chặt răng, không rên một tiếng nào.
Người trước mặt cũng có chút bội phục: “Hảo tiểu tử. Cũng kiên cường đấy chứ!”
Người bị đánh vừa rồi cũng đã tỉnh
lại, đẩy đám người vọt lên, vươn tay cho A Mạch hai cái tát, mắng: “Cho
ngươi! Dám đánh lão tử! Cho ngươi! Dám đánh lão tử!”
A Mạch nương người về phía sau, đá
mạnh về phía người nọ, mắng: “Cút! Có bản lĩnh thì cùng lão tử một đấu
một, một đám người khi dễ lão tử thì không tính là hảo hán!”
“Ha Ha! Ngươi còn dám không phục?” Người nọ lại tiến lên tát cho A Mạch hai cái tát nữa.
“Phì!” A Mạch nhổ nước miếng lẫn máu
về phía người nọ, độc địa nhìn hắn. Người nọ vốn định tát tiếp, nhưng
chạm phải ánh mắt hung ác này của A Mạch, nhất thời không dám xuống tay.
Mọi người thấy A Mạch kiên cường như
vậy, cũng có chút bội phục, nói đi cũng phải nói lại, vốn là người nọ
nói A Mạch giống đàn bà trước mới thành ra như vậy, hắn mặc dù đã trúng
vài đòn của A Mạch, nhưng cũng vừa tát lại A Mạch mấy tát, xem như cũng
bằng nhau. Vì vậy, một người liền tiến lên bắt được tay người nọ hoà
giải, cười nói: “Được rồi, Vương Thất, đánh cũng đã đánh rồi, đừng chấp
nhặt nữa. Ngài nói đi? Lão Đại?”
Ngũ trưởng luôn đứng bên cạnh thờ ơ
lạnh nhạt nhìn nhìn A Mạch, giờ quay đầu lại hướng về phía Vương Thất
nói: “Đủ rồi! Ta thấy các ngươi đều chán sống cả rồi, con mẹ nó, chờ
thát tử đến đây ta xem các ngươi đã không còn tính mệnh mà đánh! Trong
quân đánh lộn, con mẹ nó, đều nhịn đói hết cho ta rồi nói sau!”
Người phía sau kiềm chế A Mạch thả
tay ra, A Mạch trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cửa thứ
nhất này cuối cùng đã qua được, tuy rằng trúng mấy cái tát, nhưng từ nay về sau đám người này sẽ không hoài nghi giới tính của nàng nữa. Nàng
đưa tay sờ sờ hai má đã muốn tê cứng, không khỏi muốn cười khổ, nhưng
khóe miệng vừa nhếch lên một chút, mặt lập tức cảm thấy rất đau, đành
phải thu khóe miệng lại.
Đến bữa chiều, A Mạch cùng Vương Thất quả nhiên bị bỏ đói, người khác đều đi ăn cơm, trong doanh trướng chỉ
còn lại hai người bọn họ, Vương Thất vuốt bụng hướng về phía A Mạch
mắng: “Mẹ kiếp, đều là tiểu tử ngươi hại ta chịu đói.”
A Mạch lạnh lùng liếc Vương Thất một cái, Vương Thất ngượng ngùng ngậm miệng.
Một lát sau, những người khác đi ăn
cơm đều đã trở lại, Trương Nhị Đản vụng trộm kéo kéo A Mạch, ý bảo A
Mạch cùng hắn đi ra ngoài. A Mạch mơ hồ nhíu nhíu chân mày, rồi cũng đi
theo hắn. Đi đến nơi vắng người, Trương Nhị Đản lấy trong người ra một
cái bánh bao đưa cho A Mạch, nhỏ giọng nói: “Cho ngươi, nhanh ăn đi.”
A Mạch hỏi: “Ở đâu vậy?”
Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta vụng trộm lưu lại, mỗi người được hai cái, ta ăn không hết.”
A Mạch nói cảm tạ rồi nhận lấy cái
bánh, nhưng không ăn ngay, nghĩ nghĩ một chút lại hướng về phía Trương
Nhị Đản nói: “Ngươi gọi Vương Thất ra đây.”
Trương Nhị Đản khó hiểu nhìn A Mạch, A Mạch muốn cười, nhưng vừa nhếch miệng lại thấy đau, lấy tay ôm mặt,
thấp giọng nói: “Ngươi gọi hắn lại đây đi, sau đó ngươi sẽ hiểu.”
Trương Nhị Đản nghe lời đi gọi Vương
Thất, Vương Thất trong lòng nghi hoặc theo hắn đi ra, gặp A Mạch chờ ở
nơi này, còn tưởng rằng A Mạch muốn báo thù, không khỏi lui từng bước đề phòng nhìn A Mạch, hỏi: “Tiểu tử, không phải ngươi lại muốn đánh nhau
nữa đấy chứ?”
A Mạch không nói gì, chỉ đem bánh bao bẻ thành hai nửa, đưa cho Vương Thất một nửa, nói: “Đây là của Nhị Đản để dành.”
Vương Thất kinh ngạc nhận lấy nửa
chiếc bánh bao, lại không dám ăn, chần chờ nhìn A Mạch. A Mạch cười
nhạo, cũng không nói gì, cúi đầu cắn một miếng, rất nhanh ăn hết nửa cái bánh, rồi ngẩng đầu lên nói với Trương Nhị Đản: “Chúng ta mau trở về
đi, không lát nữa Ngũ trưởng điểm danh lại không thấy chúng ta.”
Trương Nhị Đản gật gật đầu, theo A
Mạch trở về, phía sau chỉ còn lại Vương Thất nhìn theo bóng dáng A Mạch, lại cúi đầu nhìn nhìn nửa cái bánh trong tay, chần chờ cắn một miếng,
than thở nói: “Tiểu tử này con mắt nhìn thật không sai.”
Nhắc tới Vương Thất, xem ra cũng
không phải người xấu, sau lần được chia nửa cái bánh bao thì không hề
tìm A Mạch gây phiền toái nữa. Ngược lại so với người khác càng chiếu cố A Mạch hơn một chút. Giờ giải lao trên thao trường, đám lính đều ngồi
xuống đất nghỉ ngơi, Vương Thất ngồi xuống bên cạnh A Mạch, dùng bả vai
huých A Mạch một cái, hỏi: “Này, tiểu tử nhà ngươi tại sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”
A Mạch liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi còn dám nói ta giống đàn bà, ta sẽ tiếp tục đánh ngươi.”
Vương Thất cười, nói: “Khen ngươi có khuôn mặt đẹp cũng không được à?”
A Mạch lạnh lùng nhìn hắn, báo hại
hắn vội vàng khoát tay, nói: “Ta không nói là được chứ gì? Xem ngươi
kìa, tên tiểu tử này thật là keo kiệt! Ta còn ước gì người ta nói ta có
khuôn mặt đẹp, như vậy mới nhanh mang con dâu về cho cha mẹ ta a.”
A Mạch cười lạnh nói: “Để ta đây đến
khen ngươi. Vương Thất, ngươi đúng là một quốc sắc thiên hương, bế
nguyệt tu hoa(4), vô cùng xinh đẹp, thật đúng là một tiểu nương tử yêu
kiều mềm mại a!”
Vương Thất trừng mắt nhìn A Mạch dở
khóc dở cười, qua nửa ngày mới giơ tay gõ nhẹ vào đầu A Mạch, cười nói:
“Ta thua, tiểu tử ngươi cũng thật là thù dai!”
Huấn luyện viên thổi kèn hiệu lệnh,
mọi người lại vội vàng đứng dậy xếp thành hàng, huấn luyện viên cầm gậy
đi xuyên qua trong đám người, nhìn ai không thuận mắt liền cho mấy gậy,
miệng hùng hùng hổ hổ: “Còn không chuyên tâm luyện tập, con mẹ nó, đến
khi ra chiến trường chờ địch nhân tới chém sao!”
A Mạch vốn thông minh, lại rất dụng
tâm tập luyện, học cũng cực nhanh, sau vài ngày công phu đã có sự tiến
bộ lớn, múa đại đao đã có đường nét, bắn tên cũng chính xác hơn rất
nhiều. Mấy ngày nay, bộ binh doanh luôn được tăng cường huấn luyện cung
tên cùng đao pháp, nhưng không tiến hành thao luyện biến hóa trận pháp. A Mạch trong lòng có chút buồn bực, xem ra cấp trên muốn tử thủ thành Dự
Châu rồi, nếu là dã chiến, sẽ không thể không để ý đến việc biến hóa
hàng ngũ.
Giờ nghỉ trưa, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên tìm đến, nhìn thấy A Mạch thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”
Mặt A Mạch vẫn chưa hết sưng, hiện
tại vẫn còn chút xanh tím, nay nghe Đường Thiệu Nghĩa hỏi, ngay cả Ngũ
trưởng bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang.
A Mạch nhếch miệng cười mờ ám, đứng cách xa tầm mắt Đường Thiệu Nghĩa, thản nhiên nói: “Tự đánh phải mình.”
Lời này vừa nói ra, không riêng gì Vương Thất, ngay cả Ngũ trưởng đều nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Đường Thiệu Nghĩa cũng từ một tiểu
binh đi lên, tự nhiên biết A Mạch không nói thật, bất quá thấy A Mạch
không muốn nói, hắn cũng không hỏi lại, chỉ hỏi: “Sao không làm cận vệ
có phải tốt hơn không?”
A Mạch không biết nên trả lời như thế nào, không thể nói Thương tướng quân không cần nàng, cố ý đưa nàng đến
bộ binh doanh chịu tội? Nàng thản nhiên nói: “Ta không cần làm thị vệ,
ta muốn lập công, ta muốn làm tướng quân.”
———————-
Chú thích:
(1)ngũ: đon vị nhỏ nhất trong bộ máy quân đội, gồm năm lính.
(2)tráng hán: người đàn ông trung niên cường tráng
(3)lão binh: binh lính cũ
(4)bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!