Khi Lục Thung vẫn còn thích thế giới này là khi chưa trải qua trận lửa lớn đó.
Khi đó mẹ vừa mới qua đời không bao lâu, cha liền tái hôn, không quá lâu liền sinh ra một đứa bé trai.
Nghĩ lại, kế hoạch ngày đó tốn nhiều ít tháng gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đã quên mất ngày đó là ngày mấy, nhưng có lẽ là mùa hè.
Thời điểm hỏa hoạn, Lục Ngọc còn đang ngủ trong nôi, khi đó Lục Thung có thể được coi là thiếu niên, nhưng cũng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Trên người bị mồ hôi thấm ướt, Lục Thung trước tiên vọt vào phòng ngủ ôm lấy đứa bé, rồi chạy ra bên ngoài.
Ánh lửa cao tận trời.
Hun người đến mức không mở được mắt, hô hấp cũng từng chút một suy yếu dần.
Lục Thung ôm đứa bé, ngã trên mặt đất.
Lúc sau có người vọt vào, đem hai đứa nhỏ cùng nhau ôm đi ra ngoài, nhưng lúc xuống lầu, một tay bị mất sức, Lục Thung cứ thế bị ngã trên mặt đất.
Người nọ cắn chặt răng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của đứa bé trong lòng ngực, hô với Lục Thung: "Chờ tôi, tôi sẽ trở về cứu cháu."
Từ khi đó trở đi, Lục Thung liền biết, người đó có trở về hay không đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ là, trở nên rất khó tin tưởng rất nhiều thứ.
*
Tuyết ngừng rơi, mặt trời bủn xỉn thưởng cho chút nắng.
A Nông mấy ngày nay giống như con nhím con đáng thương.
Trốn trên giường, con mắt hồng hồng nhìn chằm chằm mỗi người đến, chờ cho hộ sĩ đi rồi, mới dám uống nước ăn cơm.
Không hề nói lời nào, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Nếu không thì cũng ngồi ở một chỗ trông ra bên ngoài, giống như đang tìm cái gì đó, cũng giống như đang đợi cái gì đó.
Lâu lâu cũng sẽ đi ra ngoài phơi nắng.
Nàng thích mặt trời.
Lục Thung đứng cách đó không xa nhìn nàng, nhìn mái tóc đen nhánh đổ trên vai nàng, nhìn nàng ngửa đầu, híp mắt cười với mặt trời.
Nàng tựa hồ chỉ nhận thức được mỗi mặt trời.
Vì thế, Lục Thung ghen ghét với mặt trời.
Ghen ghét mặt trời được nàng cười một cái.
Thiếu nữ da trắng mắt sáng, tóc đen rối tung nằm sát cần cổ, áo khoác thật dày bao lấy nàng, nàng từ mặt đất xúc lấy một nắm tuyết, đầu ngón tay trắng nõn bị đông lạnh cho cứng buốt.
Nàng mở miệng, hà ra hơi nóng.
Một màn sương trắng mờ mịt hiện ra trước mắt, A Nông cảm thấy rất thần kỳ, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Nhịn không được nhớ tới trước kia, A Nông cũng cười xinh đẹp như thế.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng khoác áo khoác, thân hình thon dài, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ có thể trông thấy một đôi mắt đạm mạc.
Trận tuyết đầu mùa này phảng phất như rơi hẳn trong mắt hắn, sạch sẽ xa cách, không dính chút bụi trần.
Hắn đi đến trước mặt A Nông, nhìn nàng ngồi trên mặt đất chơi tuyết đến vui vẻ vô cùng.
Ngồi xổm xuống, Lục Thung vươn bàn tay ấm áp, hớt đi nắm tuyết trên tay A Nông, rồi cầm tay sưởi ấm cho nàng.
Chóp mũi A Nông đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Thung.
Nàng đã gặp qua đôi mắt này.
Đã gặp qua, vô số lần.
Vì thế, cũng không biết vì sao, nước mắt lại rào rạt chảy xuống, vốn là muốn mở miệng, nhưng có thế nào cũng không nói nên lời.
Tựa như bị mất tiếng, trở thành một người câm.
Thiếu nữ gấp đến độ nước mắt tuôn rơi, phấn môi mở rồi lại mím, lời muốn nói sinh động đến vậy, nhưng lại bị áp lực từ tận đáy lòng đè nén.
Mí mắt Lục Thung hơi rũ, ngón tay khẽ nhúc nhích, rốt cuộc không nhịn được cúi người liếm đi nước mắt nơi khoé mắt nàng.
Nóng bỏng, nóng đến mức trái tim cũng phải phát run.
"Em không nhớ ra anh, có phải không?"
Ngực A Nông quặn đau cùng cực, tựa hồ không khí bị rút hết đi, móng tay bấm thật sâu vào mu bàn tay Lục Thung, lưu lại dấu hằn.
Gió lạnh, người đàn ông giơ tay, vì nàng mà vuốt đầu tóc tán loạn, giống như chuyện cuối cùng hắn làm ngày đó.
A Nông nói rất đúng, nàng bất luận có như thế nào, cũng đều xinh đẹp.
"Trở về đi, bên ngoài quá lạnh."
Người đàn ông đứng dậy, không ngờ vạt áo lại bị thiếu nữ nắm lấy, đành phải lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nàng giống như chó con bị vứt bỏ, đôi mắt đen nhánh ướt dầm dề, bộ dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, không thể nghĩ được làm sao mà chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ được.
Lục Thung không nhịn được bật cười, nhẫn tâm rút đi góc áo đó, cũng giống như rút đi người đã từng kề sát mình.
Thời gian luân hồi, hắn lại trở về là Lục Thung trước giờ.
Khiêm tốn ôn nhuận, lạnh băng và bạc tình.
Đó mới là Lục Thung.
"Em nói đạo lý một chút đi, là em vứt bỏ anh trước."
Người đàn ông giống như bị chọc cười, nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có ý cười.
A Nông hít hít mũi, phát ra một tiếng nức nở cực kỳ nhỏ, trông tủi thân không chịu được.
Lục Thung cho rằng nàng sẽ từ bỏ, eo còn chưa kịp duỗi thẳng, cổ liền bị ôm lấy.
A Nông ngẩng cổ, hai mắt đẫm lệ mông lung cắn khoé môi mềm mại của người đàn ông, giống như con thú nhỏ phát tiết.
Lục Thung kêu một tiếng, biết rằng mình hẳn bị cắn đến bật máu.
Thiếu nữ buông ra, rúc cổ chạy nhanh như chớp.
Lục Thung tháo khẩu trang xuống, lộ hẳn ra khuôn mặt trong trẻo thanh lãnh, môi mỏng dính máu đỏ trở nên càng diễm lệ, khiến cho hắn nhìn qua nhiều hơn vài phần sức sống, cũng nhiều hơn vài phần yêu dã.
Tiểu hỗn đản. (Trứng thối nhỏ)
Nàng lại nhận hắn thành ai rồi?
Dù sao, cũng không phải là hắn.
Ban đêm, Lục Thung cứ theo lẽ thường đến nhìn A Nông.