Bởi vì A Nông đủ sữa, Thái Tử được nuôi kĩ đến phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, cái má phính trông rất giống Crayon Shin-chan.
Câu đầu tiên học nói được là mami.
Câu thứ hai học nói được là...
Là Thung Thung.
A Nông ngơ ngẩn, rõ ràng phát âm Thung Thung so với gọi ba ba khó hơn rất nhiều, làm thế nào lại học được trước hay vậy?
Ngày đó Lục Thung nằm trên giường lướt điện thoại, Thái Tử ghé vào trên người hắn chơi, coi hắn như một ngọn núi lớn, bò tới bò lui, chơi vui vẻ vô cùng.
Chơi chán, lại chạy qua phá Lục Thung, quơ lấy điện thoại của hắn.
Lục Thung thoáng liếc mắt qua, Thái Tử lập tức túng túng thu lại tay múp, cuộn người tròn vo bò trở lại.
A Nông giặt xong quần áo đi vào phòng, lúc nói chuyện với Lục Thung, luôn nghe thấy Thái Tử ê ê a a góp miệng không ngừng.
"A, a!"
Lục Thung che lại cái miệng nhỏ dính đầy nước miếng của con trai, nói: "Câm miệng."
Rồi sau đó còn chùi chùi tay vào quần của Thái Tử.
A Nông dở khóc dở cười ôm Thái Tử qua, trong mắt Thái Tử ứa nước mắt, giây tiếp hẳn sẽ khóc oà lên, bộ dạng đáng thương cực kỳ, nhưng vừa chui vào đến trong lòng A Nông, lại tự động thu hồi nước mắt, tựa như có ma thuật nở nụ cười, nũng nịu bò người lên hôn A Nông, rồi lại ngọng nga ngọng ngịu gọi "mami" không được rõ lắm.
A Nông chọt chọt cái mũi nhỏ của con trai, dụ dỗ nói: "Gọi một tiếng ba ba nha?"
"Gọi một tiếng, ba ba, ba ba..."
Thái Tử vẫn a a ô ô tự nói ngôn ngữ của mình nó, Lục Thung lại ngồi đó "A" một tiếng.
Tay người đàn ông quấn lấy eo A Nông, hôn má nàng, trầm giọng cười: "Vợ, đợi lát nữa lên giường cũng gọi như vậy được không?"
Vì có người chen vào, Thái Tử bất mãn mười phần, tay nhỏ đẩy đẩy mặt của ác bá, dùng toàn lực ngày thường bú sữa, mặt cũng hơi hơi đỏ cả lên.
"Thung Thung, anh đang đè lên con kìa......"
Thái Tử nước mắt lưng tròng, ngón tay béo mập chọt mặt Lục Thung, bẹp miệng, tựa hồ đã tức điên.
"Ung Ung......"
"Ung......"
Sử dụng sức lực thật lớn mới nói ra được.
Hai người đều sửng sốt, vẫn là A Nông phản ứng lại trước, cọ mặt Thái Tử, không nhịn cười nổi.
Lục Thung bóp mặt béo của Thái Tử, cười: "Gọi lại một tiếng?"
A Nông đang nấu cơm trong phòng bếp, để cho Lục Thung dẫn Thái Tử ra phòng khách chơi.
Thái Tử vừa mới học đi, lúc đi, run run rẩy rẩy, chân nhỏ ngắn ngủn đi không vững, tay cũng theo đó dùng sức.
Để Lục Thung hình dung, trông vụng về hệt như lốp xe Michelin.
À không đúng, lốp xe so với nó còn linh hoạt hơn.
Thái Tử đưa tay múp nắm lấy ống quần của ác bá, lại bị ác bá rút đi, rồi nó lại tiếp tục nắm lấy.
Lục Thung cau mày: "Vợ của ba đã cho con đoạt rồi, giờ còn muốn cướp cái gì nữa?"
Thái Tử hì hì cười rộ lên, lộ ra hàm răng đáng thương còn thiếu mấy cái răng, chui vào trong lòng ngực ác bá làm nũng.
"Ba không trúng chiêu này của con đâu."
Thái Tử mút tay, linh hoạt chui ra khỏi lòng ngực của ác bá, xoay người, bước từng bước một tiến công vào phòng bếp.
"Mami... Ma ô!"
Lục Thung dùng một tay giựt ngược con trai lại, bóp chặt hai má mềm mại của nó, đối diện với cặp mắt to vô tội của nó, cười cười: "Con là một đứa nhỏ hói đầu."
Bạn nhỏ đáng thương, đầu nhỏ đến bây giờ vẫn chưa mọc tóc.
"Ba ba vì con cảm thấy thật lo lắng về sau."
Thái Tử: "Vũ nữ vô dưa!" (Chịu:)
Tay nhỏ buồn rầu sờ sờ đầu của mình, Thái Tử bẹp miệng, bỗng nhiên cảm thấy rất thương tâm.
Con muốn tóc.
Nghĩ đến chỗ thương tâm, lập tức muốn lớn tiếng khóc lên, ác bá liền vô tình bịt kín miệng nó.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng của A Nông: "Bé cưng có khóc không anh?"
Lục Thung: "Nó rất vui vẻ."
Thái Tử vui vẻ cũng không biết vì sao mình vui vẻ.
Nhưng ác bá nói, nếu con dám khóc, ngay cả một cọng tóc con cũng không mọc được.
Vậy thôi.
Thái Tử suy nghĩ, con đây phải làm một bé cưng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!