Vài ngày sau năm mới, cuối cùng đường cao tốc đã thông, đám người ở ga tàu xem như sơ tán một ít.
Nghe thời sự đưa tin là tuyết ở Hồ Nam đã ngừng vài ngày, nhân cơ hội này tôi và Hà Hữu Dân về quê.
Anh ấy lái xe chở tôi đi, tôi ngồi ở ghế phụ lái.
“Lần đầu tiên anh về quê với người khác.” Hà Hữu Dân nói, “Rất hy vọng sau này đều có thể về cùng em.”
“Chậc, lời này thật sự không giống lời anh sẽ nói ra.”
“Không giống à?” Hà Hữu Dân cười nhạt một tiếng, “Anh thật sự hy vọng.”
Tôi cứ cảm thấy anh ấy nghiêm túc quá bèn đổi chủ đề: “Mấy ngày nay vừa đi làm lại, anh không về công ty không sao chứ?”
“Anh vẫn chưa nói cho em nhỉ?” Hà Hữu Dân dừng một lát, “Thật ra anh đã chuyển nhượng một số cổ phần của mình ra ngoài, cho nên anh không nằm trong hội đồng quản trị nữa, không cần lo nghĩ quá nhiều.”
“Là vì chuyện lúc trước à?” Chuyện lúc trước mà tôi nói là chuyện có liên quan đến Phương Ngự Mỹ.
Tôi biết công ty của anh ấy gặp phải khó khăn, Phương Ngự Mỹ giúp anh nhưng họ không kết hôn, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn chưa hỏi.
“Ý em là Phương Ngự Mỹ.” Anh ấy gật đầu, “Gần như thế, nhưng vì chuyện này mà đến bây giờ anh cũng không thể về nhà, bố anh tức quá bất tỉnh rồi.” Giọng điệu của Hà Hữu Dân rất thoải mái, khiến tôi có ảo giác “Anh ấy không hề để ý”.
Hà Hữu Dân mở một đĩa nhạc, không ngoài dự đoán là bài hát của Hoàng Khải Cần.
Anh ấy bỗng nhiên nói với tôi: “Thế vận hội Olympic năm nay, đến lúc đó anh sẽ mua vài tấm vé, cùng nhau đến Bắc Kinh nhé.”
“Anh định mua mấy tấm?” Tôi giả vờ ghen, “Hai tấm vẫn chưa đủ à, anh còn muốn xem với ai nữa.”
“Nghĩ gì thế nhãi con! Đã đi thì phải xem mấy trận.” Anh ấy vui vẻ cười lên, tôi cũng rất vui: “Vậy em muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, hồ lô bọc đường, ăn một lần cho đã!”
“Được được được, ăn gì cũng được!”
“Ăn anh thì sao?” Tôi trêu anh ấy, “Tính ra chúng ta đã lâu không ngủ với nhau rồi.”
Trông Hà Hữu Dân hơi lúng túng, anh ấy lộ vẻ khó xử, “Khoảng thời gian này trong người anh khó chịu.”
“Em biết anh khó chịu cho nên muốn đến bệnh viện khám với anh, hơn nữa anh cũng phải nói cho em biết rốt cuộc anh bị bệnh gì?”
“Tóm lại… sẽ khỏe lên thôi.”
Tôi không hề tin lời anh ấy nói, nói thật hôm đó tôi cũng không tin anh ấy thật sự có bệnh gì đáng lo ngại.
Quả thực khí sắc của anh ấy không tốt lắm, nhưng trước đó không lâu anh ấy ăn chơi trác táng với mấy cậu trai trong KTV, tôi vẫn ghi trong lòng.
Tôi không muốn giận dỗi, mà giữ chuyện này mãi trong lòng chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi cảm thấy bứt rứt quá, vì vậy tôi nói thẳng: “Nếu anh chỉ không muốn ngủ với em, em có thể hiểu được, nhưng xin anh đừng lấy lý do bị ốm.”
“Anh không cần phải lừa em, Tiểu Bạch à.”
“Nhưng rõ ràng anh đã phát sinh quan hệ với những người khác!” Tôi rất giận, giọng điệu của anh ấy càng chân thành, tôi càng tức giận.
Tôi khẽ gào lên với anh, nhưng Hà Hữu Dân không nói lời nào, chỉ tập trung lái xe.
Trong xe vẫn đang phát bài hát của Hoàng Khải Cần, tạm thời tôi cũng không biết bài hát này làm nền, hay chúng tôi mới là nền.
Từ Quảng Châu đi thẳng lên phía Bắc, lái đến Hồ Nam cũng không mất nhiều thời gian, tám tiếng đồng hồ là đủ.
Thật ra trên đường không có tuyết đọng hay gió lạnh, mặc một cái áo lông là đủ ấm.
Nhưng còn lạnh lẽo trong lòng?
Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi vẫn đang trên đường cao tốc, lúc sắp xuống cao tốc lại hơi tắc đường, trong xe quá yên tĩnh, bài hát cũng đã dừng một thời gian dài.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, cứ cảm thấy sau khi ở bên nhau một lần nữa, cảm giác Hà Hữu Dân cho tôi ngày càng lạ lẫm.
Phải chăng quen biết đã lâu, cả hai quá hiểu nhau cho nên đã mất đi cảm giác mới mẻ, cảm thấy không còn thú vị.
Hoặc là trải qua quá nhiều, đối mặt với hạnh phúc đến bất chợt lại không dám nắm lấy.
Tôi nhìn Hà Hữu Dân, bỗng muốn nói với anh vài câu trong lòng, nhưng tôi không thể sắp xếp ngôn ngữ được.
Tôi không nhớ rõ ngày hôm đó mình đã nói linh tinh gì với anh ấy.
Nói một cách đơn giản là chúng tôi đã biết nhau được bảy tám năm, có thể thành thật với đối phương, cho dù cuối cùng phải đối mặt với sự chia ly, nhưng tôi hy vọng anh ấy có thể tin rằng tôi rất yêu anh, chưa bao giờ thay đổi.
Tôi chưa từng hối hận vì đã nói ra những lời này, dù cho điều đó nằm trong dự đoán và cũng nằm ngoài dự đoán, để đổi lấy một vài sự thật trần trụi.
Ngày đó Hà Hữu Dân nói với tôi anh ấy thực sự bị bệnh, hơn nữa không thể chữa khỏi nhưng có thể sống tiếp.
Tôi nói rốt cuộc là bệnh gì hả? Anh ấy nói với tôi là bệnh AIDS.
Giọng Hà Hữu Dân như phát ra từ máy cát-xét cá nhân, với một chút khàn khàn kèm theo tiếng ầm ầm khi bánh xe lăn qua mặt đất, phát đi phát lại trong đầu tôi, tạm dừng…
“Nhưng em yên tâm, trong mấy năm sống chung với em anh không có bệnh.
Khi được chẩn đoán chính xác, em đã kết hôn rồi.
Có lẽ em cho rằng anh làm ông chủ, rất nhiều mối quan hệ đều do anh chủ động nhưng thật ra không phải.
Bạn đang đọc bộ truyện About Rose About You tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: About Rose About You, truyện About Rose About You , đọc truyện About Rose About You full , About Rose About You full , About Rose About You chương mới