Kỷ Dao chóng mặt hết sức, cảm giác được trên mặt hơi lạnh, hình như có người phun chất lỏng gì đó vào cậu, tiếp theo trong đầu dần dần khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tiếp theo thì thấy một bóng người nhanh chóng hiện lên.
"Gâu.. gâu!"
Kỷ Dao còn chưa có hiểu rõ chuyện như thế nào, theo một tiếng gầm nhẹ, trước giường hai mét có hơn một con chó hoang hai mắt đỏ lên bộ mặt dữ tợn lao lại phía cậu, cái miệng lớn không ngừng chảy nước miếng trắng.
Kỷ Dao sợ hãi cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo, hấp tấp từ trên giường nhảy xuống, tránh khỏi hai chân trước sắc nhọn của chó hoang.
Chó hoang bổ nhào vào trên giường, móng chân sắc nhọn cào nát cái chăn tản ra mùi mốc, ngay sau đó quay thân lại, sủa như điên lại lần nữa nhào tới Kỷ Dao.
Kỷ Dao nhân cơ hội duỗi tay để ở trong cổ chó hoang, một cái tay khác ở trên đầu chó vỗ vỗ, ra lệnh nói:
"An tĩnh, không cần náo loạn!"
Chó hoang sửng sốt một chút, hai mắt dại ra mà nhìn cậu, một lát sau chậm rãi hóa hình, biến thành người đàn ông đầu cạo Mohicans xốc vác.
Kỷ Dao hỏi:
"Anh là ai? Vì sao lại muốn bắt cóc tôi?"
"Tôi, tôi tên Jason."
Người đàn ông gãi gãi đầu, vẻ mặt như lọt vào trong sương mù trả lời, còn có chút không rõ là tình huống gì, biểu tình so Kỷ Dao còn hoang mang hơn:
"Bắt cóc? Bắt cóc cái gì cơ?"
"Bộp, bộp, bộp."
Góc tối trong phòng đi ra một người đàn ông khác thân hình to lớn, một bên vỗ tay một bên cảm thấy thú vị nói:
"Thật là quá xuất sắc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão tử thật đúng là không thể tin được, mi quả nhiên có được dị năng."
Giọng nói này có chút quen tai, Kỷ Dao trợn to mắt, nhìn thấy khuôn mặt đối phương anh tuấn mang theo một tia tà khí, trên lông mày bên trái còn có vết sẹo dài, hoàn toàn đi đến chỗ có ánh sáng, làm gương mặt này hiện ra vài phần hung hãn.
Người này là ai? Cậu chưa từng gặp qua nha.
Người đàn ông nhếch lên một bên khóe miệng, đồng tử xanh xám xẹt qua một tia sáng, trêu chọc nói:
"Sao thế, mới hơn một tháng không gặp, tiểu khả ái không quen biết anh trai này?"
Trong đầu Kỷ Dao thoáng chốc hiện ra hình tượng mang mũ lưỡi trai cả người đầy vết bẩn, giật mình nói:
"Cliff?"
"Không sai, xem ra mi còn có chút trí nhớ, lần trước mi thiếu chút nữa đem lão tử hại thảm, ta chính là cả đời đều quên không được mi nha."
Cliff âm trầm nói, phất tay cho Jason lui đi ra ngoài.
"Nhưng tôi đã cứu anh, bằng không chỉ sợ trước khi cảnh sát tìm được anh đã mất máu quá nhiều mà chết ở ngõ hẻm đó rồi."
Kỷ Dao nói theo bản năng mà nhìn về phía cổ tay trái của mình, nơi đó trống không vòng tay mất rồi.
Cái này không xong, mình bị Cliff bắt cóc, nếu Louis biết được tin tức không biết sẽ gấp thành cái dạng gì.
"Nếu không phải xem ở chút mặt mũi này, mi cho rằng bây giờ còn có thể êm đẹp mà đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao!"
Cliff hừ lạnh một tiếng:
"Ta phái người ở bên ngoài hoàng cung thủ vài ngày, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội bắt được mi, mi trốn không thoát đâu, vẫn là chết tâm đi thì hơn."
Đây là một căn nhà ở bày biện đơn giản thậm chí là đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn cũ và một phòng vệ sinh nhỏ hẹp, diện tích tổng cộng khoảng mười mấy mét vuông.
Trên tường không có cửa sổ, vách tường và trần nhà đều dùng vật liệu hỗn hợp cứng rắn nào đó xây dựng thành, làm cho người ta một loại cảm giác áp lực không thoải mái.
Đèn trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ nhạt, bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe được tiếng động gì.
Kỷ Dao nhanh chóng quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, hỏi:
"Cliff, đây là nơi nào?"
Cliff lười biếng mà nói:
"Chỗ nào đó ở vùng ngoại thành Đế Đô."
Kỷ Dao trong lòng thoáng an tâm, còn ở trong phạm vi Đế Đô là được:
"Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ chiều. Hỏi nhiều hơn cũng vô dụng thôi, nơi này không ai có thể tìm được."
"Vậy anh đem tôi chộp tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn xem xem nếu không nhìn thấy mi đâu vị Louis Đại Đế kia sẽ có phản ứng gì."
Cliff không kiên nhẫn nói, từ bên hông móc ra một con dao găm, cầm trên tay thành thạo mà quay quay, trên con dao ánh lên tia sắc bén lạnh lẽo.
"Tiểu khả ái, tên cẩu Hoàng đế Louis đối với mi như thế nào?"
Nghe được loại xưng hô mang tính vũ nhục này mày của Kỷ Dao nhăn lại:
"Anh ấy đối với tôi rất tốt."
Cliff khinh thường mà giật giật khóe miệng:
"Chó má, đối với hắn mà nói mi bất quá chỉ là một món đồ chơi khá mới mẻ ngoan ngoãn mà thôi. Bây giờ mi ở trong tay lão tử, mi đoán hắn sẽ lười đến quản mi, hay là nguyện ý lấy chút đồ vật tới trao đổi?"
Kỷ Dao không đáp mà hỏi lại:
"Cliff, anh với Louis có thâm thù đại hận gì sao?"
"Thù rất lớn! Lão tử ban đầu họ Sachsen, xuất thân hoàng tộc. Cha ta năm đó là Hoàng thái tử của Đế quốc.
Louis không chỉ có đoạt ngôi vị Hoàng đế của ông nội ta, còn đem con cháu hoàng tộc đuổi tận giết tuyệt, chỉ có lão tử mạng lớn chạy thoát! Nếu không phải tên Louis tàn nhẫn độc ác kia, hiện tại ngồi trên vương vị nói không chừng chính là lão tử!"
Kỷ Dao nhíu mày nói: "Cho nên mấy năm nay anh đã âm thầm chiêu binh mãi mã*, tự xưng là " Lãnh chúa vực sâu ", tụ tập một đám phản quân khắp nơi làm loạn sao?
*Chiêu binh mãi mã:(Từ cũ) chiêu mộ binh lính, mua ngựa chiến để chuẩn bị chiến tranh. (Khẩu ngữ) tập hợp lực lượng, vây cánh.
Tôi xem qua tư liệu lịch sử ghi lại, cũng nghe vài người lớn tuổi nói qua, hoàng đế tiền nhiệm ngu ngốc tàn bạo, thu thuế má nặng, bá tánh Đế quốc chịu bao cực khổ, lúc này mới ủng hộ Louis khởi binh phản kháng lật đổ sự thống trị của gia tộc Sachsen."
"Đó đều là vu khống! Do cái tên Louis âm hiểm xảo trá kia tìm cớ cho mình phạm thượng làm loạn, những tên ngu xuẩn vô tri đó đều bị hắn tẩy não!"
Cliff lập tức thẹn quá hóa giận, phát ra một tiếng kêu to sắc nhọn, đỉnh đầu mọc ra lông vũ màu xám.
"Mi con mẹ nó chán sống rồi, cư nhiên thay cái tên cẩu hoàng đế kia nói chuyện!"
Không đợi Cliff hóa thú hoàn toàn, Kỷ Dao đã vỗ vỗ bờ vai của gã trước một bước:
"Cliff, anh đừng như vậy, bình tĩnh một chút!"
Cliff: "..."
Người đàn ông lau mặt một phen, hậm hực nói:
"Gặp quỷ, dị năng này của mi thật là mẹ nó tà môn."
Kỷ Dao thuận thế nói:
"Anh thả tôi đi đi, xem ở mặt mũi tôi đã từng cứu anh."
"Đừng mơ tưởng! Nếu không phải mi đã cứu ta, bây giờ cũng không có loại đãi ngộ này. Mi ngoan ngoãn mà ngốc ở nơi này cho ta, trừ phi tên cẩu hoàng đế kia đem ngôi vị hoàng đế cho lão tử, để ta khôi phục lại vinh quang cho gia tộc Sachsen!"
Dứt lời thở hồng hộc mà ra khỏi phòng, cửa hợp kim dày nặng ầm ầm khép lại.
Kỷ Dao có chút buồn rầu mà ngồi xuống mép giường, duỗi tay từ cổ áo lấy ra một mảnh tròn nhỏ màu đen xoa xoa, mảnh nhỏ ở dưới ánh đèn tản ra ánh sáng ôn nhuận như mặc ngọc, chính là mảnh hộ tâm lân kia của Louis.
Vì để dễ dàng mang theo bên người, hai ngày trước cậu đã xin Sophia hỗ trợ, tìm người ở trên vảy rồng đục một cái lỗ nhỏ, dùng một sợi dây nhỏ màu trắng xỏ qua, như vậy thì có thể lúc nào cũng mang ở trên người.
Kỷ Dao nhỏ giọng nói:
"Louis, anh ngàn vạn lần đừng có gấp gáp, em sẽ tự nghĩ cách chạy đi."
Cậu thật ra không lo lắng chút nào cho an toàn của bản thân, Cliff chắc sẽ không làm gì cậu, chỉ hy vọng lúc này Louis có thể bảo trì bình tĩnh, không nên vội vàng làm ra chuyện mất lý trí.
Kỷ Dao đem vảy rồng thả vào bên trong cổ áo, nhìn thấy trên bàn đúng là có chút đồ ăn, chỉ là miếng bánh mì bình thường và nước trắng, so với thức ăn phong phú trong hoàng cung thì quá mức keo kiệt, nhưng vẫn cầm lấy nỗ lực ăn vào.
Cậu cần phải bảo đảm mình có đủ thể lực, mới có thể nắm lấy cơ hội rời khỏi nơi này.
* * *
Louis đâu chỉ là lo lắng, đều sắp gấp đến điên rồi.
Nghe được Yalman báo cáo về vụ bắt cóc xong, anh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất từ khu B chạy về Đế đô.
Yalman vừa mới tiếp nhận chức vụ đội trưởng đội cận vệ, không nghĩ tới đã gây ra chuyện lớn như thế, bùm một cái quỳ gối ở trước mặt hoàng đế, vô cùng tự trách nói:
"Bệ hạ, chỗ ngài Evans có tín hiệu quấy nhiễu vệ tinh mất đi định vị, thần hoài nghi vụ bắt cóc lần này là kế hoạch của tên thủ lĩnh phản quân " Lãnh chúa vực sâu ". Là thuộc hạ thất trách để tên bắt cóc ở dưới mí mắt cướp đi ngài Evans, xin bệ hạ cứ trách phạt thật nặng!"
Louis sắc mặt xanh mét, như là hét lên:
"Ta bây giờ phạt cậu có tác dụng gì, có thể khiến A Dao trở về sao?"
Tiếng hét vang vọng khắp đại điện, Yalman không lời gì để nói, dưới uy áp của bậc đế vương sắc mặt trắng bệch, đầu chảy đầy mồ hôi.
Brandon thấy thế sợ Louis tức giận công tâm mà phát cuồng, nhanh chóng khuyên can nói:
"Bệ hạ bớt giận, ngài Evans được nữ thần may mắn chiếu cố, nhất định sẽ không có việc gì!"
Louis hít sâu một hơi, "Đương nhiên, em ấy sẽ hóa hiểm vi di*, mặc kệ là ai muốn tổn thương em ấy, ta sẽ khiến hắn hối hận khi sống ở trên tinh cầu Alpha! Brandon, ông lập tức thông báo cho các cảng ra vào ở Đế đô, nghiêm khắc điều tra hết thảy nhân viên ra vào.
* hóa hiểm vi di: Gặp nguy hiểm vẫn trở về bình an.
Yalman, cậu đem toàn bộ đội cận vệ phái đi, điều tra truy tìm hôm nay ở trong quảng trường nội thành tham gia có bao nhiêu người khả nghi, bất kể nam nữ già trẻ một người cũng không tha, phát hiện bất kỳ tình huống nào cũng phải lập tức báo cáo cho ta!"
Hai người đồng thời đáp:
"Vâng thưa Bệ hạ!"
Louis ngay sau đó đi nhanh chóng ra đi ngoài đại điện, Brandon giật mình nói:
"Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?"
"Lần này ta sẽ tự mình đem bạn đời của ta tìm về."
Lời còn chưa dứt, bóng dáng của hoàng đế đã biến mất bên ngoài đại điện.
* * *
Sau khi Kỷ Dao lấp đầy bụng lại cảm thấy mệt mỏi, thật sự chịu đựng không nổi nằm ở trên giường nhỏ ngủ một giấc, giữa chừng bị âm thanh cửa phòng mở ra bừng tỉnh.
Cửa hợp kim trượt sang ra một bên, Cliff đi đến, liếc mắt nhìn cậu một cái:
"Ồ, loại tình huống này còn ngủ được sao, tâm trạng có vẻ rất tốt nhỉ?"
Kỷ Dao bình tĩnh hỏi:
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Rạng sáng bốn giờ."
Hóa ra đã tới Lễ hội tuyết mùa đông rồi, đã qua mười sáu tiếng kể từ khi mình bị bắt cóc, không biết Louis bên kia như thế nào rồi?
Kỷ Dao tiếp theo nói:
"Cliff, anh thả tôi ra đi, tôi đối với anh kỳ thật không có nhiều tác dụng lắm."
"Đừng mơ tưởng, đó là không có khả năng!"
Cliff vung tay lên.
"Xem ra sợ là mi không biết đối với tên cẩu hoàng đế kia mi có bao nhiêu quan trọng nhỉ, hiện tại bên ngoài khắp nơi đều đi tìm mi.
Louis đem tất cả đội cận vệ hoàng gia đều phái ra, còn tạm thời điều ra một bộ phận lực lượng quân đội, phong tỏa mọi con đường ra vào của Đế đô, tiến hành hình thức điều tra tìm kiếm.
Nếu không phải nơi này đủ bí mật, chỉ sợ cũng đã bị phát hiện. Trận này từ trước cho tới bây giờ lão tử chưa từng thấy qua, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Louis là một tên si tình, nếu không cần mi đổi vật kia lão tử không phải mệt lớn như vậy!"
Cliff tấm tắc nói, mắt mang theo tơ máu lập loè khác thường phấn khởi, tiếp theo từ túi quần móc ra một chiếc vòng tay màu trắng, đúng là vòng tay của Kỷ Dao:
"Mi gọi hay là ta gọi?"
"Tôi gọi đi."
Kỷ Dao nhận vòng tay, ấn hai cái, mở ra một dãy tám số gọi đi, đối diện cơ hồ một giây đã tiếp, giọng nói trầm thấp vội vàng của hoàng đế từ trong vòng tay truyền ra.
"A Dao? Em ở nơi nào? Tình huống bây giờ sao rồi?"
Kỷ Dao tận lực khắc chế cảm xúc của mình, trấn định mà trả lời:
"Em không sao, anh không cần lo lắng, nơi cụ thể không rõ ràng lắm, hình như là một căn tầng hầm ngầm vùng ngoại ô.."
Không chờ cậu nói xong, Cliff đã thô lỗ bịt kín miệng cậu, âm lãnh nói với vòng tay:
"Louis, chúng ta tới làm giao dịch đi, mi đem Nam bán cầu nhường cho ta, chúng ta chia đều Đế quốc Alpha, ta sẽ đem cậu ta còn sống cho mi.
Cho mi một giờ suy xét, nếu mi đồng ý, mở họp phát sóng trực tiếp lên internet toàn cầu, tuyên bố chuyện này trước bá tánh toàn đế quốc. Nếu như mi không đồng ý, ta đây tức giận lên không biết sẽ làm cái gì với tiểu khả ái Evans này đâu."
"Cliff, cho dù mi muốn cái gì đều có thể thương lượng, nhưng tiền đề là cần phải bảo đảm an toàn cho em ấy, nếu không.."
Cliff ấn xuống vòng tay, cắt đứt cuộc trò chuyện, đắc ý nói với Kỷ Dao:
"Nơi này đã bị ta lắp đặt máy quấy nhiễu tín hiệu tiên tiến nhất toàn cầu, nếu Louis muốn xuyên qua tín hiệu tìm tới nơi này, đó chính là nằm mơ!"
Kỷ Dao bất đắc dĩ nói:
"Cliff, anh không cảm thấy anh đưa ra điều kiện quá hoang đường rồi sao? Nếu mà Louis dễ dàng dùng nửa giang sơn tới trao đổi một người, vậy anh ấy cũng không có khả năng ngồi trên vương vị lâu như thế.
Hơn nữa thế lực của anh căn bản không vững chắc, nếu anh ấy thật sự đem Nam bán cầu nhường cho anh thì anh cảm thấy bá tánh địa phương sẽ ủng hộ anh sao?"
Cliff trừng mắt cậu, đồng tử lóe lên tia cuồng nhiệt khác thường:
"Không ủng hộ cũng không được! Vốn dĩ toàn bộ tinh cầu Alpha đều thuộc về gia tộc Sachsen ta, hiện tại chẳng qua là cùng Louis chia đều mà thôi, ta nhượng bộ đã đủ lớn rồi!"
Tên này này quá điên cuồng, quá ngoan cố không cảm hóa được, Kỷ Dao đành phải từ bỏ khuyên bảo.
Cliff lại nhìn chằm chằm cậu nhìn trong chốc lát, ánh mắt đã xảy ra biến hóa vi diệu, duỗi tay ra sờ soạng trên mặt Kỷ Dao:
"Sao ta cảm thấy hơn một tháng không thấy, mi giống như lớn lên càng xinh đẹp, khó trách đem tên cẩu hoàng đế kia mê hoặc."
Kỷ Dao mặt lạnh xuống, lui về phía sau hai bước, gằn từng chữ một nói:
"Cliff, anh tốt nhất đừng có suy nghĩ biến thái, bằng không ta sẽ hối hận lúc trước từng cứu anh, anh cũng tuyệt đối không thể lợi dụng tôi để Louis đổi lấy bất kỳ lợi ích gì."
Cliff trong lòng rùng mình, cảm giác được trên người Kỷ Dao tựa hồ ẩn ẩn tản ra uy áp cường đại nào đó, lại giống như một tấm chắn bảo vệ vô hình nào đó.
Không biết là cậu ta và hoàng đế ở bên nhau thể chất đã xảy ra thay đổi, hay là dị năng của cậu ta lại tăng mạnh.
Tóm lại làm anh sinh ra tâm lý kiêng kị, ý niệm đáng khinh vừa rồi cũng đã biến mất không còn một mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!