"Hạ Tuấn Sinh, cậu đừng có ngậm máu phun người."
Sau câu nói của nam diễn viên kia, tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì bọn họ không biết nên tin ai, dù sao chỉ là lời nói suông, không có chứng cứ, làm sao bọn họ tin được.
Ông chủ của đoàn kịch Xuân Yến lúc này mới tiến lên.
Ông chủ đã là một người trung niên, nhìn vẻ mặt điềm đạm, chắc là một người dễ nói chuyện.
Ông kéo nam diễn viên kia xuống, sau đó nói với Hạ Tuấn Sinh:
"Ông chủ Hạ, tôi biết đoàn kịch của cậu ở Thượng Hải rất có tiếng.
Chúng tôi cũng vì mưu sinh nên mới đến đây kiếm cơm, chắc là đã đắc tội.
Nếu cậu đã nói thoại bản này là của cậu, vậy thì cậu có chứng cứ không? Nếu không có, vậy đây là vu khống, chúng tôi có quyền đến Bộ Tư lệnh kiện cậu."
Đường Ái Chân quay sang nhìn Trương Tư Nguyên.
Tư lệnh Thượng Hải đang đứng trước mặt bọn họ, nghe phân xử đây này.
Hạ Tuấn Sinh bước lên chỉ vào nam diễn viên đang đứng sau lưng ông chủ hỏi:
"Xin hỏi, cậu ấy là diễn viên của đoàn kịch sao?"
Ông chủ quay sang nhìn người của mình rồi gật đầu với Hạ Tuấn Sinh:
"Đúng vậy, cậu ấy ở đoàn được 2 năm rồi."
"Ông chủ, có phải cậu ta tên Đồng Vỹ không?"
"Đúng vậy."
Hạ Tuấn Sinh bật cười.
Trên đời này có người đi ăn cướp mà còn dám dùng tên thật của mình.
Như vậy chẳng khác nào chưa đánh đã tự khai.
Hạ Tuấn Sinh định bước lên sân khấu, Nghiêm Hạo Hiên vội đuổi theo nắm tay cậu lại.
Y sợ cậu manh động, hoặc là đám người kia sẽ gây bất lợi cho cậu.
Cậu xoay người gật đầu với y, ý bảo rằng không sao.
Y vẫn không yên tâm, quyết định đứng ở phía sau làm hậu thuẫn cho cậu.
Hạ Tuấn Sinh đứng đối diện với Đồng Vỹ hỏi:
"Cậu còn nhớ tôi không?"
"Nhớ cái gì chứ? Tôi căn bản chưa từng gặp cậu."
"Vậy anh ấy?"
Hạ Tuấn Sinh chỉ vào Nghiêm Hạo Hiên.
Cậu hỏi như vậy là bởi vì, lúc chú Mã còn sống, Nghiêm Hạo Hiên cũng hay lui tới đoàn kịch, mà thời gian đó Đồng Vỹ cũng vừa đến.
Đồng Vỹ nhìn theo hướng tay của cậu nhìn sang Nghiêm Hạo Hiên.
Trong phút chốc biểu cảm của cậu ta từ hung hăng sang sợ hãi, chột dạ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Cậu ta khôi phục biểu cảm rất nhanh, quả nhiên vẫn là diễn viên kịch.
Cậu ta lắc đầu, thẳng thắn nói:
"Không biết, chưa từng gặp."
"Chưa từng gặp sao bọn họ lại biết tên cậu?"
Một diễn viên nữ ở phía sau hỏi lên.
Có vẻ như cô ấy không ý thức được câu hỏi này có thể gây bất lợi cho Đồng Vỹ.
Hoặc là do cô ấy cố ý hỏi như vậy.
Đồng Vỹ quay lại trừng mắt với nữ diễn viên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì cậu ta cũng không phải nổi tiếng, không có tiếng tăm gì.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu ta được diễn vai chính.
Hạ Tuấn Sinh vốn dĩ muốn chừa cho cậu ta một đường sống, cho cậu ta tự khai ra.
Nhưng nhìn thái độ của Đồng Vỹ, chắc chắn là không muốn tự nói rồi.
Vậy thì cậu chỉ có thể thẳng tay mà thôi.
Hạ Tuấn Sinh quay người xuống, tìm vị khách lúc nãy đã đánh giá vở kịch hỏi:
"Vị tiên sinh này, Hạ mỗ mạo muội hỏi một câu.
Lúc nãy ngài nói vở kịch này diễn sai rồi đúng không?"
"Theo cảm nhận của tôi là vậy.
Bởi vì tôi cảm thấy vở kịch này không có phần mở đầu, gây cảm giác khó hiểu."
"Cảm ơn.
Thật ra vở kịch này không sai, chỉ là thiếu mất đi phần đầu.
Đây chỉ là phần sau thôi, vậy nên nếu không xem phần đầu, sẽ không hiểu được tình tiết diễn ra tiếp theo."
"Xin ông chủ Hạ giải thích rõ." Vị khách đó vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhao nhao muốn cậu giải thích
"Các vị, xin hãy im lặng một chút."
Trương Tư Nguyên lên tiếng để ổn định, tất cả mọi người ngay lập tức im lặng chờ đợi.
Hạ Tuấn Sinh lấy ra một quyển thoại bản khác đưa lên trước mặt mọi người, sau đó đưa cho ông chủ xem.
Ông chủ lật ra xem vài trang, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu khó hiểu.
Hạ Tuấn Sinh chỉ đợi khoảnh khắc này, tỉ mỉ giải thích:
"Phần đầu chính là thoại bản tôi vừa lấy ra, do chính tay cha tôi viết.
Bởi vì vở kịch này rất khó, cho nên đoàn kịch Tứ Liên chưa từng diễn, vẫn đang trong giai đoạn tập luyện.
Sau đó chú Mã dựa theo thoại bản này, viết thêm một bản mới, là kết cục của nhân vật phụ trong bản đầu.
Chính vì vậy, nếu không xem qua phần đầu, sẽ không hiểu rõ xuất thân và hoàn cảnh của nhân vật.
Ông chủ, lời tôi nói, bằng chứng này để chứng minh rồi chứ?"
Ông chủ quay sang nhìn Đồng Vỹ, vẻ mặt rất tức giận.
Ông giơ cây gậy trong tay đánh lên người cậu ta.
Nghiêm Hạo Hiên sợ sẽ có án mạng nên đã tiến lên ngăn cản.
Bạn đang đọc bộ truyện Ái Thê Của Thiếu Soái tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ái Thê Của Thiếu Soái, truyện Ái Thê Của Thiếu Soái , đọc truyện Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái chương mới