Trương Tư Nguyên lại lần nữa khoác lên người bộ quân phục ra chiến trường.
Kẻ thù lại là Doãn Đình Tín.
Cô biết người đó không phải là đối thủ của hắn, nhưng không hiểu sao lần này cô lại có cảm giác lo lắng.
Mặc dù hắn đã nói với cô không sao, nhưng sự lo lắng vẫn không hề giảm đi.
Cô bước đến trước mặt, vẫn như trước giúp hắn khoác áo lên, còn không quên dặn dò:
"Nhất định phải hứa với em, không được bị thương, không được để trên người anh có thêm một vết sẹo nào nữa!"
"Anh hứa."
Trương Tư Nguyên hôn lên trán cô, xem như là nụ hôn tạm biệt.
Hắn đội mũ lên, hiên ngang bước đi.
Từng bước đi của hắn, như một hòn đá đè nặng trong lòng cô.
Nếu như cả hai có thể sinh ra trong thời bình đã tốt, hắn không cần phải đi đánh trận, cô cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy.
Mấy ngày liền không có một lá thư báo bình an gửi về, khiến cô lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Trương Chí Tường cũng không nhận được bất cứ tin tức gì từ tiền tuyến.
Lần này Doãn Đình Tín quay trở lại, khẳng định là có chuẩn bị, chỉ sợ ông ta lại giở trò gì đó gây bất lợi cho hắn.
Hôm nay Đường Ái Chân đang ở trong phòng đọc sách, Tiểu Nguyệt từ phía dưới đi lên gõ cửa phòng rồi bước vào báo với cô:
"Thiếu phu nhân, Trình thiếu soái đến tìm cô."
"Trình Quang Viễn? Anh ta đến làm gì?"
"Nói là có chuyện quan trọng cần gặp cô."
Đường Ái Chân nghi hoặc, nhưng vẫn xuống gặp Trình Quang Viễn.
Nếu như y đã đến tìm cô, vậy thì chắc chắn là có việc gấp rồi.
Đường Ái Chân vừa bước xuống đã nhìn thấy Trình Quang Viễn một thân quân phục đứng đợi cô.
Thấy cô xuống, y liền vội nói:
"Chị dâu, tôi đến tiền tuyến cùng lão Trương, cô có lời gì, hay là vật gì muốn gửi tới cậu ấy không?"
Trình Quang Viễn chưa từng ra trận, kể cả lời của Trình Kỳ y cũng dám cãi, một mình chạy trốn đến Thượng Hải.
Lần này hắn lại muốn đi cùng Trương Tư Nguyên, rốt cuộc là vì sao?
"Có phải Duệ Chân xảy ra chuyện không, tại sao anh lại phải ra tiền tuyến?"
"Lão Trương không sao, nhưng lão Nghiêm bị thương nặng.
Mặc dù tôi không thích đánh đánh giết giết, nhưng thân là bạn bè của họ, tôi phải ra chiến trường, cùng họ kề vai tác chiến."
Trình Quang Viễn đúng là đối với bạn bè rất có nghĩa khí.
Trình Kỳ dùng quân lệnh, dùng gia pháp cũng không ép được y, vậy mà vừa nghe tin Nghiêm Hạo Hiên bị thương đã vội đi.
Đường Ái Chân vẫn là câu nói đó, nhờ Trình Quang Viễn chuyển lời đến hắn, bảo hắn phải bảo trọng, chú ý sức khỏe, cô ở nhà chờ tin tốt của hắn.
Cô tháo chiếc vòng ngọc bích trên tay nhờ y chuyển cho hắn.
Hành động này chính là muốn nói cô rất nhớ hắn.
Trình Quang Viễn hứa sẽ giúp cô chuyển lời, trao vật tận tay cho hắn.
Y chào cô rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Noãn Noãn hay tin Trình Quang Viễn ra chiến trường, liền đến khóc lóc một trận với cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Ái Thê Của Thiếu Soái tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ái Thê Của Thiếu Soái, truyện Ái Thê Của Thiếu Soái , đọc truyện Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái chương mới