Thời gian dần trôi, Đường Ái Chân đã trở thành thiếu nữ 17 tuổi.
Càng lớn cô lại càng có nét sắc sảo hơn.
Đường Ái Chân bước chân ra ngoài chắc chắn sẽ có người ngoái đầu lại nhìn.
Điều này làm Trương Tư Nguyên không thoải mái chút nào.
Hắn là người có tính chiếm hữu cao, của mình thì người khác đừng hòng mơ tưởng đến.
Đường Ái Chân cũng biết tính này của hắn, cộng thêm việc cô không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên hắn rất yên tâm về cô.
Bụng của Tô Mộc Hương càng ngày càng to, dự là sắp đến ngày sinh rồi.
Tuy rằng ở nhà có cha mẹ và anh trai, nhưng Đường Ái Chân vẫn muốn về chăm sóc cho chị dâu.
Khi chị dâu sinh, cô có thể ở bên cạnh giúp đỡ, còn có thể nhìn mặt cháu nữa.
Tưởng Lệ Hoa biết tấm lòng của cô, cho nên đã đồng ý cho cô về, còn bảo Trương Tư Nguyên cùng cô về.
Trương Chí Tường đương nhiên không có ý kiến về việc này, chỉ cần là cô mở miệng, ông sẽ không từ chối.
Đi thì có thể đi rồi, nhưng mà trước khi đi hai người còn phải nghe một bài dạy dỗ của Tưởng Lệ Hoa nữa:
"Duệ Chân, Chân Chân, hai đứa xem nhà thông gia cũng sắp có cháu bồng rồi.
Mẹ cũng già rồi, cũng rất trông mong có cháu.
Hai đứa xem cũng nhanh nhanh có cháu cho mẹ bồng đi chứ."
Đường Ái Chân nghe xong chỉ biết cúi đầu không trả lời.
Hai người thậm chí còn chưa động phòng, lấy đâu ra cháu cho bà bồng chứ? Nếu để bà biết chuyện này, chắc chắn hai người sẽ bị mắng.
Trương Tư Nguyên ngược lại rất bình tĩnh, nắm lấy tay cô an ủi, bản thân thì trả lời bà:
"Mẹ, Chân Chân vẫn còn nhỏ, con không muốn cô ấy phải vất vả.
Con cái là duyên trời cho, đến lúc có duyên sẽ tự động có thôi mà mẹ."
"Mẹ chỉ nhắc nhở vậy thôi.
Con cũng đã 30 tuổi rồi, nhanh chóng có con mới là tốt nhất."
"Con biết rồi mẹ."
Trở về phòng, mặt Đường Ái Chân lập tức xị xuống, ngước đôi mắt tủi thân lên nhìn hắn.
Trương Tư Nguyên ôm lấy vai cô, nhẹ giọng an ủi:
"Không sao, em đừng để ý đến lời của mẹ."
"Nhưng mà mẹ nói đúng.
Anh xem, chúng ta cưới nhau lâu vậy rồi vẫn chưa có con, mẹ đương nhiên sốt ruột rồi."
"Không sao.
Anh đã từng hứa với em, sẽ không ép em làm chuyện em không muốn.
Chuyện này anh không gấp, khi nào chúng ta có con đều được."
Được hắn an ủi, tâm trạng của cô nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Cô mở rộng cánh tay ôm lấy hắn, dụi đầu vào ngực nói:
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo với anh vậy làm gì.
Chúng ta mau dọn đồ, phải đến đó trước khi trời tối để ăn cơm cùng cha mẹ."
"Được, Tiểu Nguyệt đã soạn đồ xong rồi, em đi kiểm tra."
"Anh đi cùng em."
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, xe cũng đã được chuẩn bị.
Lần này Trương Tư Nguyên muốn đích thân lái xe, cho nên bảo Đàm Uy ở nhà lo chuyện.
Bạn đang đọc bộ truyện Ái Thê Của Thiếu Soái tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ái Thê Của Thiếu Soái, truyện Ái Thê Của Thiếu Soái , đọc truyện Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái full , Ái Thê Của Thiếu Soái chương mới