Quay trở về hiện tại, thời điểm mà Akashi đưa Kuroko đến Teiko gặp mặt thế hệ kì tích.
"Cậu là...!Kurokocchi...!Là cậu thật hả?" Kise ngốc lăng nhìn thiếu niên xuất hiện phía sau Akashi.
Kise lao tới ôm cậu cọ cọ rất tự nhiên.
Kuroko chưa kịp nhìn rõ đã bị lắc lư đến chóng mặt.
"Xin lỗi, làm phiền cậu thả tớ ra.
Cậu ép chặt quá tớ bị khó thở"
Kuroko lễ phép nói.
"Kise, lần đầu gặp mặt mà cậu đã doạ Tetsu." Aomine tức giận lườm tóc vàng, sau đó tập trung quan sát Kuroko từ trên xuống dưới.
Ừm, diện mạo giống hệt trong mộng.
"Cậu chính là Kurochin sao?" Murasakibara nhai snack lầm bầm "Cậu nhỏ thật."
Midorima bình tĩnh cầm vật may mắn, đẩy đẩy gọng kính.
Nhìn Akashi:
"Cậu đã sớm tìm ra à?"
Akashi hứng thú quan sát tất cả mọi người đang có mặt.
Cười tự mãn.
"Tôi đã nói sẽ tìm được.
Không có chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi."
"Hy vọng cậu có thể tự tin như vậy mãi mãi".
Midorima thở dài.
"Tất nhiên" Akashi thản nhiên đáp lời.
"Tetsuya, những lời tôi miêu tả nhớ kỹ chưa.
Nói xem nào."
Kuroko ngoan ngoãn đọc lại.
"Người có làn da đen nhất là Aonime Daiki-kun, người có khuôn mặt đậm chất người mẫu taobao là Kise-kun, người đeo kính là thần côn, thầy bói, mê tín tên Midorima-kun, người tham ăn, tính cách giống trẻ em lại hay lạc đường là Murasakibara-kun, người còn lại là bạn Moimoi Satsuki."
Aomine:......!
Kise:......!
Midorima:......!
Murasakibara: Răng rắc......!Răng rắc......!
Momoi: ( mặt đỏ)
"Tetsuya trí nhớ rất tốt".
Akashi đắc ý cười.
"Ừm.
Bởi vì Akashi-kun yêu cầu mà." Kuroko đáng yêu trả lời.
"Akashicchi, mặt tớ giống người mẫu tao bao là sao???"
"Akashi, tôi không phải thầy bói.
Tôi cũng không mê tín.
Hừ."
Kise và Midorima bất mãn, Aomine và Murasakibara đứng một bên yên lặng.
Murasakibara là bởi vì chỉ tập trung chú ý đồ ăn vặt, còn Aomine cảm thấy cạn lời, đúng là không có gì phản bác được.
"Kurokocchi nhớ tớ là ai không?" Moimoi ngượng ngùng vén tóc.