Lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động vẫn dừng lại ở tin nhắn ban chiều, Thẩm Chi Khản nhìn chằm chằm màn hình. Một giây sau, tâm trạng kích động của cậu bị phá nát.
Cậu đã sắp thuộc lòng dãy số hiển thị trên điện thoại di động, thế nhưng người gọi đến vẫn chưa chịu thôi.
Cậu coi như không nghe không thấy như thường lệ, nhìn qua thời gian, đặt điện thoại di động xuống giường. Chờ khi Thẩm Chi Khản rót một cốc nước quay lại, người gọi đã cúp máy.
Thẩm Chi Khản cầm điện thoại di động lên xem qua, trong đó một tin nhắn, vẫn mang theo giọng điệu mệnh lệnh như cũ.
Tin nhắn đến từ người cha ruột cậu không muốn nhận.
Thật ra mấy năm nay không chỉ có Thẩm Chính Tu tìm tới cậu, ngay cả cái người anh tên Thẩm Tri Hành kia cũng từng liên lạc sang, nhưng kẻ đó không phiền như ông bố ruột này.
Thẩm Chi Khản đưa tay xóa bỏ tin nhắn, không thèm quan tâm.
Cả cậu và Uyển Sơ Vãn đều không muốn có bất cứ quan hệ nào với Thẩm Chính Tu nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Khản lại tiếp tục đến trường. Trước cổng trường có một chiếc xe đang đỗ, xung quanh có vệ sĩ đứng chờ, thời thời khắc khắc cảnh giác thăm dò bốn phía. Đám bạn học đi qua đều nhao nhao bàn luận.
Tống Gia: “Trời má, nhà nào bày ra trận chiến lớn vậy? Cổng trường mình cấm dừng xe cơ mà? Sao bảo vệ chưa đuổi người?”
Thẩm Chi Khản: “…Chắc là một kẻ ngu xuẩn nào đó”.
Cậu xoay người lập tức rời khỏi, quyết định không chạm mặt đối phương.
Tống Gia: “Tao cũng nghĩ thế, ơ này, mày đi đâu đấy?”
Thẩm Chi Khản: “Trèo tường, chui vào cổng sau”.
Tống Gia: “Chúng ta có đi học trễ đâu, sao phải trèo tường? Sao mày cứ thích làm khó bản thân vậy? Tao bảo mày này, cho dù lớp trưởng không ở chỗ này, mày cũng không được phép sa đọa như vậy nha”.
Thẩm Chi Khản: “Ngậm miệng lại ngay. Tao chỉ trèo tường một lần, sa đọa cái beep ấy”.
Mặc dù đang phản bác lời của Tống Gia nhưng khóe môi Thẩm Chi Khản lại hiện ra ý cười dịu dàng.
Lúc hai người tới cổng sau lại phát hiện ra bên này cũng có một cái xe hơi đang đỗ, nhưng mà bên cạnh chỉ có một vệ sĩ đứng canh.
Mà người vệ sĩ này, Thẩm Chi Khản rất quen thuộc.
Tống Gia: “Tình huống gì vậy? Có người muốn bắt cóc tao sao?”
Thẩm Chi Khản dừng lại, đối mắt với người vệ sĩ đứng cạnh xe, cả hai cùng im lặng.
Chỉ thấy người vệ sĩ kia nói gì đó với người ngồi trong xe, sau đó khẽ gật đầu, đi về phía bọn họ.
Tống Gia: “Đệt mợ, sao lại đi sang đây thế? Chi Khản, chạy mau!”
Thẩm Chi Khản: “Chạy đường nào?”
Tống Gia: “Về nhà chứ còn gì! Đây đúng là một lý do chính đáng để trốn học đấy”.
Thẩm Chi Khản: “Mày vừa mới bảo không được sa đọa”.
Tống Gia: “Nay không giống xưa, lời vừa mới nói sao có thể áp dụng trong tình huống hiện tại?”
Hai người còn đang nói chuyện, vệ sĩ đã tới bên người. Người đàn ông luôn khiến cậu ngẩng đầu nhìn lên trong trí nhớ, giờ phút này đã thấp hơn cậu vài phần.
Thẩm Chi Khản lạnh lùng nhìn lướt qua chiếc xe bên kia, rũ mắt nhìn người đang cung kính cúi đầu xuống trước mặt.
“Có chuyện gì?”
Trong ánh mắt khiếp sợ của Tống Gia, người trước mặt mở miệng.
“Cậu chủ, ông chủ muốn nói chuyện cùng cậu, chỉ năm phút thôi, sẽ không làm chậm trễ việc lên lớp của cậu đâu”.
Thẩm Chi Khản: “Tôi không có gì cần nói chuyện riêng với ông ta”.
“Ông chủ nói, nếu như cậu muốn biết tình trạng bên nhà họ Cố, ông chủ có thể nói cho cậu nghe, cũng có thể ra tay giúp đỡ. Nếu như cậu không quan tâm đến tình huống của cậu bé kia, ông chủ sẽ giúp cậu đẩy nhà họ Cố vào ngõ cụt”.
Thẩm Chi Khản: “Đe dọa tôi?”
“Không dám, ông chủ chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn sang bàn tay đang kéo vai mình, ánh mắt Tống Gia bên cạnh ngẩn ngơ không tin nổi những gì đang thấy.
Cậu đẩy tay Tống Gia xuống, ngẩng đầu đi về phía chiếc xe, “Mày vào trường trước đi, chút nữa tao sẽ tới”.
Tống Gia: “Hả?”
Thẩm Chi Khản không để ý đến cánh cửa phía sau vệ sĩ đã mở sẵn, tự mình ngồi lên ghế lái phụ. Một lát sau, cửa xe bị đóng lại, phải ở chung với người mình ghét trong không gian khép kín bé nhỏ, Thẩm Chi Khản vô cùng khó chịu.
Thẩm Chính Tu: “Lạc Lạc, lần này bố tới đây là muốn đưa con về nhà”.
Thẩm Chi Khản: “Ông biết rõ lý do tôi lên chiếc xe này”.
Thẩm Chính Tu: “…Gia tộc họ Cố hiện giờ không ổn cho lắm, bố từng gặp được đứa nhỏ kia rồi, con không lo nó sẽ thành quân cờ để người khác vui chơi hả? Nếu con đồng ý quay về, con vẫn sẽ là người thừa kế nhà họ Thẩm. Đến lúc đó, chẳng phải hai bên sẽ danh chính ngôn thuận trở thành thông gia sao? Chuyện này đối với con mà nói…”
Thẩm Chi Khản bật cười: “Chờ một chút, thông gia?”
Thẩm Chính Tu: “Bố đã điều tra rồi, con và đứa bé kia đang yêu đương với nhau. Chẳng lẽ con không muốn?”
Thẩm Chi Khản: “Cho dù tôi muốn kết hôn với em ấy thì pháp luật cũng không cho phép. Được rồi, tôi còn tưởng ông biết được chuyện gì khác cơ. Tôi đi đây, sau này đừng tìm tôi nữa”.
Thẩm Chính Tu không hề biết tình hình gia tộc họ Cố, chỉ biết cậu đang yêu đương với Cố Quân Hi, cho nên lôi nhóc ra làm mồi nhử, ngay cả chuyện Cố Quân Hi không phải Omega cũng không biết.
Thẩm Chi Khản cảm thấy may mắn vì mình đã đọc nhật ký, nếu không thì hôm nay cậu cũng đã bị lừa.
Xuống xe, Thẩm Chi Khản mới phát hiện ra Tống Gia vẫn đang đứng im tại chỗ.
“Không phải tao bảo mày vào trước rồi à?”
Tống Gia: “Nếu mày bị bắt cóc ngay trước mí mắt tao, chờ lớp trưởng về tao biết ăn nói sao giờ?”
Thẩm Chi Khản: “Đi thôi, chậm thêm chút nữa sẽ gặp cô chủ nhiệm đấy”.
Tống Gia đuổi theo sau lưng cậu, Thẩm Chi Khản trèo tường, xoay người kéo cậu ta một cái.
Tống Gia: “Không phải, mày chưa kể cho tao nghe tình huống ban nãy là thế nào?! Mày giấu tao chuyện gì đấy hả?!”
Thẩm Chi Khản: “Đó là chồng trước của mẹ tao, hiện giờ không còn quan hệ, sau này cũng không có quan hệ”.
Giờ ra chơi, Ngô Yến đi vào lớp học. Thẩm Chi Khản bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn bảng đen.
“Thứ sáu tuần sau là lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường, hi vọng tất cả các em có thể sôi nổi đăng ký tham gia hoạt động. Chi Khản?”
Thẩm Chi Khản cười trả lời: “Em đây, cô có dặn dò gì thế ạ?”
Ngô Yến: “Tiểu Cố không ở trong lớp, em tạm thời làm lớp trưởng thay bạn nhé. Lát nữa tan học em lên văn phòng với cô. Các bạn trong lớp có ý tưởng và sáng tạo gì thì tìm Chi Khản thông báo nhé”.
Thẩm Chi Khản đáp vâng, ánh mắt lại quay về màn hình điện thoại.
Thứ sáu tuần tới, Cố Quân Hi cũng có thể tham gia.
Cố Quân Hi: [Hơi bận rộn nhưng không gặp phải chuyện gì khó khăn, anh đừng lo lắng. Nếu như có chuyện em sẽ không giấu anh đâu, cho nên anh đừng nghe lời người khác nói.]
Thẩm Chi Khản: [Được].
[Thứ sáu tuần sau trường mình tổ chức lễ kỷ niệm].
[Em không ở lớp nên cô chủ nhiệm bắt đầu kéo anh ra làm trâu làm ngựa].
[Sao cô ấy luôn dịu dàng với em như thế].
[Mà đến lượt anh lại nghiêm khắc lạnh lùng].
[Mặc dù đúng là anh không được nhiều người ưa thích như em].
Cố Quân Hi: [Em thích].
Bàn tay gõ chữ dừng lại, Thẩm Chi Khản cúi người nằm lên bàn, nhìn câu trả lời trên màn hình di động, nụ cười bên môi không tài nào khống chế nổi.
Trên lớp, Thẩm Chi Khản nhàm chán lật xem kiến thức đã quen thuộc, nhẹ nhàng dựng sách lên, lấy điện thoại di động ra.
Trường học của họ có một diễn đàn, trùng hợp thay, giờ phút này vừa vặn có một bài viết hiện lên trang đầu.
[Dẫn bạn đi xem tình yêu AO, AA và OO].
Nhấn vào đường link một cái, một hình ảnh nóng bỏng hiện ra. Thẩm Chi Khản hoảng hốt, đầu ngón tay tắt vội điện thoại di động.
Lúc mở ra lần thứ hai, bài viết đó đã bị khóa lại.
Vì nỗi tò mò trong lòng, cậu mở thanh công cụ tìm kiếm ra.
Một, Alpha và Alpha nên ở chung với nhau như thế nào.
Hai, tình yêu ngọt ngào giữa Alpha và Alpha.
Ba, Alpha và Alpha phải làm thế nào…
Yết hầu Thẩm Chi Khản lăn lăn, ánh mắt dừng lại tại kết quả tìm kiếm số ba. Một lúc lâu sau, cậu đỏ tai ấn vào đường link số 2.
Chưa nhanh đến thế được… lần sau xem tiếp vậy.
Alpha và Alpha yêu đương không phải chuyện không có, nhưng thực sự là chuyện hiếm gặp.
Thông tin trên mạng rất đầy đủ, điểm mặt hầu hết các CP nổi tiếng. Có một bài đăng viết về cuộc sống hàng ngày của một cặp đôi yêu nhau ba năm, vẫn nồng nhiệt như ngày mới quen.
Thẩm Chi Khản mở bình luận, có chúc phúc, có làm ngơ, có chửi rủa.
Trong một bài viết thảo luận, có một bình luận được đẩy lên trang đầu thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Khản.
[Mặc dù pheromone của Alpha không phải trời sinh ra đã hấp dẫn lẫn nhau, nhưng chỉ cần là hương vị đối phương yêu thích, nó vẫn sẽ trở thành chất xúc tác tuyệt vời khi cả hai bên trao đổi sâu sắc hơn].
Đi kèm với một cái meme kì quặc.
Bên dưới là vô số bình luận trả lời.
[Đây cũng là một cách định nghĩa khác của chuyện hấp dẫn lẫn nhau mà!]
[Tôi thích cậu, cho nên mặc kệ mọi sự chống đối của hai bên. Cứu mạng với! Mau cho tôi xin một cuốn truyện có nội dung giống như thế đi mà!]
Thẩm Chi Khản thực sự rất yêu thích mùi hương trên người Cố Quân Hi… chất xúc tác…
Lần trước dạy Cố Quân Hi bắn súng, cậu luôn muốn tiến lại gần nhóc. Thế nhưng Thẩm Chi Khản chỉ từng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của nhóc, không biết pheromone của nhóc khi được phóng thích hoàn toàn sẽ như thế nào.
Tiếp tục mở thêm vài bài viết, ngắm đủ loại khoe khoang tình ái, Thẩm Chi Khản hơi chua xót trong lòng, tại sao ai cũng có bạn trai?
Cậu nhớ Cố Quân Hi quá…
Tại sao thời gian trôi chậm như vậy.
Tối đến trở về nhà, Thẩm Chi Khản rửa bát xong đang chuẩn bị về phòng, điện thoại đột ngột vang lên âm thanh báo hiệu tin nhắn đến.
Cậu đem theo cõi lòng đầy mong chờ mở điện thoại di động ra, kết quả lại khiến cậu thất vọng.
[Tôi đang ở dưới tầng khu nhà của cậu, nếu cậu tiện thì xuống dưới gặp tôi một lát. Tôi biết chắc chắn cậu không muốn tôi lên tận đó tìm cậu].
Thẩm Tri Hành.
Anh ta lại muốn cái gì nữa.
Thẩm Chi Khản: “Mẹ, con ra ngoài chơi một lát. Tống Gia tìm con chơi bóng, mẹ không cần chờ con về đâu”.
Uyển Sơ Vãn: “Được, chú ý an toàn nhé”.
Thẩm Chi Khản trở về phòng mặc áo khoác, cầm thuốc ức chế và dao trên mặt bàn theo thói quen, nhanh chóng ra khỏi cửa.
Phóng tầm mắt một vòng lớn quanh khu nhà, Thẩm Chi Khản mới tìm được một người quen mắt đang ngồi trên ghế dài ở dưới tầng một.
Người tới mặc áo khoác dáng dài, sắc mặt lạnh lẽo, tầm mắt dừng trên người cậu. Lúc này biểu cảm trên gương mặt anh ta dần dịu đi, bàn tay cầm điếu thuốc lá đặt bên lưng ghế dài nâng lên, vẫy vẫy chào hỏi cậu.
Thẩm Chi Khản ngồi xuống băng ghế đối diện, hai người cách xa nhau tầm hai mét.
Thẩm Tri Hành: “Đã lâu không gặp”.
Hai năm trước bọn họ từng gặp mặt nói chuyện qua loa một lần, gần như sống theo kiểu nước sông không phạm nước giếng.
Thẩm Chi Khản: “Tôi cảm thấy hai chúng ta không cần phải gặp mặt”.
Thẩm Tri Hành: “Tôi biết cậu không có hứng thú với vị trí đó, nhưng ông ta vẫn không từ bỏ, vẫn muốn cậu trở về”.
Ông ta xem đó là ngai vàng chắc?
Thẩm Chi Khản: “Tôi đã nói với anh xong xuôi từ lần trước rồi, tôi từ chối. Hiện giờ đó là chuyện của hai người, có liên quan gì đến tôi đâu”.
Thẩm Tri Hành: “Cho nên lần này tôi đến không phải tìm cậu đàm phán, nói đúng hơn, tôi muốn cậu giúp tôi”.
Trái với dự đoán của cậu, Thẩm Chi Khản dựa vào lưng ghế, đánh giá người đã hai năm không gặp phía trước mặt. Bề ngoài thay đổi không nhiều, nhưng đã trưởng thành không ít.
Thẩm Chi Khản: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Thẩm Tri Hành: “Tôi đã hỏi thăm qua, tình huống nhà họ Cố hiện giờ không thể xem là tốt, nhưng không thể làm khó vị tiểu thư kia, hay nói cách khác, không thể làm khó được những kẻ bảo vệ cô ta”.
“Tôi có kha khá bạn bè, tuy không giúp được bao nhiêu, nhưng nhiều gia tộc ủng hộ chắc chắn vị kia của cậu sẽ dễ dàng hơn một chút. Nói không chừng, cũng có thể chấm dứt sớm hơn một chút”.
“Hơn nữa, chắc chắn cậu cũng không hi vọng có người tiếp tục quấy rầy cuộc sống của mình”.
“Nếu có kẻ luôn một mực không nhận ra được tình huống hiện thực, thế thì hãy để ông ta hoàn toàn mất đi tưởng tượng không thực tế của mình”.
Nhìn kẻ bình tĩnh không nao núng trước mặt, Thẩm Chi Khản thầm nghĩ, không biết mấy năm nay Thẩm Chính Tu đã đối xử với anh ta như thế nào?
Thẩm Chi Khản: “Tôi đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!