Tư Hoài Tây tiếp tục ở lại văn phòng quốc vương xử lý một số công việc, nhìn thấy thời gian huấn luyện tinh thần lực hắn quy định cho Tiểu Hoàng Đậu sắp tới, tính toán không chút lưu tình đẩy hết sự vụ còn lại cho cấp dưới.
Nhưng bất ngờ Tiểu Hoàng Đậu tới, còn mang theo một gã đàn ông chướng mắt.
Tư Hoài Tây nheo nheo đôi mắt sắc bén, nhìn người đàn ông mà Tiểu Hoàng Đậu gọi là chú Y, dung mạo bình thường khí chất co rúm, còn một bộ chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, vì cái gì ba Tiểu Hoàng Đậu lại an tâm gửi con mình cho người như vậy.
Y Thừa Trạch trốn tránh ánh mắt, rụt cổ lại, tầm mắt quốc vương bệ hạ như đao nhỏ lạnh lẽo quất vào người gã, làm cho gã nhất thời quên mất phải xem Tổng Bí thư tên Y Lâm đến tột cùng có phải em gái gã hay không.
Tiểu Hoàng Đậu đánh vỡ cục diện bế tắc, trực tiếp nói: "Quốc vương bệ hạ, hôm nay Tiểu Hoàng Đậu muốn xin nghỉ đi thăm ba, được không ạ?"
Tư Hoài Tây thu hồi tầm mắt làm Y Thừa Trạch co rúm lập tức nhẹ nhàng thở ra, trực giác nói cho gã biết quốc vương bệ hạ không phải người gã có thể chọc.
Lặng lẽ nhìn chung quanh, phát hiện không có bóng dáng bất kỳ Omega nữ gì, trong lòng Y Thừa Trạch có chút mất mát.
Tư Hoài Tây dãn mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn nói: "Hai người muốn đi tìm ba Tiểu Hoàng Đậu?"
Y Thừa Trạch trả lời câu hỏi: "Đúng vậy thưa quốc vương bệ hạ, mấy ngày nay ba của Tiểu Hoàng Đậu mắc bệnh, phó thác tôi chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu, bây giờ Tiểu Hoàng Đậu cũng nhớ ba nó, cho nên tôi muốn đưa Tiểu Hoàng Đậu ra ngoài gặp ba nó."
—— Bị bệnh?
Tư Hoài Tây đột nhiên cau mày, sự bức bối phức tạp trong lòng không vứt đi được, nhìn người đàn ông diện mạo bình thường trước mắt này, đáy mắt lại nhiều phần chướng mắt, nói ra lời đến chính hắn cũng không ngờ tới.
"Tôi đi cùng hai người."
Y Thừa Trạch lập tức kinh ngạc suýt không đóng được mồm, nhớ đến Bùi Chiêu Chu hiện đã khôi phục bộ dạng ban đầu, nếu bị quốc vương bệ hạ nhìn thấy sẽ phiền phức lớn, vội vàng uyển chuyển từ chối: "Quốc vương bệ hạ công việc nặng nề, chúng tôi làm sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngài, ba của Tiểu Hoàng Đậu chỉ mắc bệnh nhẹ, không quá nặng, rất nhanh sẽ khỏe lại, chỉ tôi và Tiểu Hoàng Đậu đi xem hắn là được rồi."
Nói xong Y Thừa Trạch còn chớp mắt ra hiệu với Tiểu Hoàng Đậu, có đi cũng đừng để quốc vương bệ hạ đi theo nha!!!
Tiểu Hoàng Đậu nhạy bén bắt được ý Y Thừa Trạch, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi khi từ chối ý tốt của quốc vương bệ hạ nhưng vẫn nói với Tư Hoài Tây: "Quốc vương bệ hạ! Tiểu Hoàng Đậu sẽ đi sớm về sớm, ngài không cần lo lắng!"
Đôi mắt Tư Hoài Tây hạ thấp, dễ như trở bàn tay nhận thấy gã đàn ông này muốn cùng Tiểu Hoàng Đậu giấu hắn cái gì.
Không cho hắn đi tìm ba Tiểu Hoàng Đậu, đổi lại là người khác, người ta có thể đã sớm biết mình không được hoan nghênh, ngượng ngùng bỏ đi.
Nhưng Tư Hoài Tây thì khác.
Đôi mắt xanh biển sâu đậm liếc mắt nhìn thời tiết âm u sắp mưa bên ngoài, Tư Hoài Tây quay đầu nhìn đám người Y Thừa Trạch, giọng điệu bình đạm lại không thể chống chế, ra lệnh nói: "Đi thôi."
Y Thừa Trạch và Tiểu Hoàng Đậu: "???"
Chờ đến khi kịp phản ứng lại, Y Thừa Trạch và Tiểu Hoàng Đậu đã ngồi trên xe bay chuyên dụng của quốc vương, nhìn quốc vương bệ hạ lãnh túc im lặng bên trong xe, Y Thừa Trạch điên cuồng dùng mắt ra hiệu với Tiểu Hoàng Đậu.
Y Thừa Trạch: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu Hoàng Đậu trừng lớn mắt: Không biết! Không biết!
Ánh mắt Y Thừa Trạch nôn nóng: Không phải Tiểu Hoàng Đậu nhóc có thể khống chế ý tưởng của người khác sao, mau để quốc vương bệ hạ xua tan ý nghĩ khủng bố này đi!
Tiểu Hoàng Đậu bất đắc dĩ bẹp miệng: Làm không được á! Quốc vương bệ hạ lợi hại hơn Tiểu Hoàng Đậu, chúng ta nên nghĩ cách lừa dối qua đi!
Hết cách, Y Thừa Trạch đành hành sự theo hoàn cảnh, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Quốc vương bệ hạ, ngài biết địa chỉ nơi cần đến không?"
Tư Hoài Tây báo tên một khách sạn.
Lập tức làm Y Thừa Trạch luống cuống, xem ra thật sự biết, còn hơn mười phút nữa là tới rồi, Bùi Chiêu Chu chạy trốn bây gờ còn kịp không?!!
Y Thừa Trạch vội vàng muốn gửi tin nhắn cho Bùi Chiêu Chu.
Trên màn hình đánh chữ.
[Quốc vương bệ hạ đột nhiên muốn đến, anh mau…]
"Anh đang nhắn với anh ta?"
Tư Hoài Tây nhìn Y Thừa Trạch một bên lén lút gõ chữ, đôi mắt vi diệu nheo lại, lạnh giọng mở miệng nói.
Y Thừa Trạch bỗng chốc cứng người, đối mặt với tầm mắt sắc bén của quốc vương bệ hạ, mơ hồ đang nhìn chăm chú dòng chữ trên màn hình của gã, đến ngón tay gã cũng không dám động, mấy dòng nhanh chóng trốn đi định gửi Bùi Chiêu Chu không đáng ra được.
Y Thừa Trạch cười mỉa nói: "Ha ha —— Đây không phải là nghĩ ba Tiểu Hoàng Đậu có thể không chuẩn bị tốt, lúc nhìn thấy quốc vương bệ hạ sẽ thất lễ hay sao, muốn đánh tiếng với hắn trước."
Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh đi, nói: "Không sao, tôi là tới thăm người bệnh, không cần tạo áp lực cho anh ta."
Y Thừa Trạch ngoài mặt cười, trong lòng lại tan tành khóc lớn, Bùi Chiêu Chu, anh mau chạy đi!
Kết quả cuối cùng cái tin nhắn kia Y Thừa Trạch cũng không gửi đi.
Bầu trời u ám thật sự đổ mưa nhỏ, âm thanh nhắc nhở của hệ thống thời tiết vang lên, giọt mưa rơi xuống lạnh lẽo bất ngờ, bên cửa khách sạn có vài người đứng trú, người qua đường bung dù ngoài trời đã sớm vội vã rời đi.
Chủ khách sạn lâm thời nhận được tin quốc vương bệ hạ sắp tới, còn có chút không dám tin, bọn họ cùng lắm là một khách sạn nhỏ bình thường, sao có thể đột nhiên làm quốc vương bệ hạ tôn quý đại giá quang lâm, lập tức bố trí hai ba phục vụ duy nhất của khách sạn đứng ở cửa đại sảnh nghênh đón.
Một chiếc xe bay đen tuyền điện thấp in biểu thượng của hoàng thất Đế Quốc Lam Chu từ từ mở cửa.
Lập tức có người hầu cầm ô ra đón đầu.
Tư Hoài Tây nhận lấy dù nhưng không để người hầu vây quanh, chỉ đứng đợi từ sau xe, sau khi Tiểu Hoàng Đậu xuống xe, nắm tay bé đi.
.
Truyện Hài Hước
Đến nỗi Y Thừa Trạch phía sau,sắc mặt nôn nóng lập tức soạn xong tin nhắn gửi cho Bùi Chiêu Chu mà bị tụt lại phía sau, thậm chí bả vai bị mưa làm ướt cũng không rảnh lo.
[ Quốc vương bệ hạ đột nhiên muốn đến, Bùi Chiêu Chu, anh mau chạy!]
Đi đến cửa phòng.
Trái tim Y Thừa Trạch như muốn nhảy ra ngoài.
Tư Hoài Tây lại cau mày, đáy mắt hiện lên tia tối tăm.
Chờ đến khi vẻ mặt Y Thừa Trạch đau đớn, trong lòng vạn phần cầu nguyện Bùi Chiêu Chu nhìn thấy tin nhắn gã gửi trốn đi.
Chờ sau khi mở cửa phát hiện bên trong không một bóng người bên trong, khoang chữa bệnh đã mở, hẳn là Bùi Chiêu Chu kịp thời nhận được tin nhắn rời đi.
Y Thừa Trạch đột nhiên thở ra một mồm khí, quay đầu cười gượng nói với Tư Hoài Tây: "Có lẽ ba Tiểu Hoàng Đậu có việc ra ngoài, nếu không lần sau quốc vương bệ hạ lại đến thăm hắn?"
Đột nhiên trên giường phát ra âm thanh bóp nghẹt rất nhỏ.
Lập tức làm Y Thừa Trạch sợ tới mức da đầu sắp dựng đứng lên, Bùi Chiêu Chu vậy mà không đi!
Tư Hoài Tây che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, nhìn chăm chú người đàn ông quấn trong chăn, thân thể ho khan làn chăn hơi phập phồng, trên giường còn vương lại hơi thở của một người đàn ông khác.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, đây là phòng đơn.
Cho nên, mắc bệnh mà người này nói chính là ở cùng phòng với người đàn ông họ Y này mấy ngày không gặp con gái?
Tư Hoài Tây bước tới muốn kéo chăn trên giường, xé nát khuôn mặt thật của người non, nhưng lại không khỏi sợ nhìn thấy… Phía dưới là bộ dạng khó coi, có thể bọn họ sẽ ôm nhau hôn môi, tấm lưng trơn bóng sẽ phủ đầy vết hôn, tựa như một đôi tình nhân thân mật khăng khít dành mấy ngày ân ái trong khách sạn.
Nghĩ đến mấy chữ cuối cùng, Tư Hoài Tây phảng phất nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi, gốc lưỡi căng lên, cổ họng dâng lên mùi máu tươi.
Hàng giả này không phải Bùi ca!
Cho nên hắn có người yêu mới hay không, có hôn ai hay không, cũng không liên quan đến hắn!
Cho nên…
Mau dừng lại.
Hốc mắt Tư Hoài Tây phiếm hồng, cắn chặt hàm sau, trái tim đau như cắt, cánh tay vẫn không tự chủ được muốn kéo chăn ra, liếc nhìn một cái, để hắn hết hy vọng liền tốt!
Đột nhiên có kẻ chắn trước mặt hắn, chặn hướng đi của hắn.
Y Thừa Trạch hốt hoảng vội vàng chạy đến trước người Tư Hoài Tây, cười khan nói: "Nếu quốc vương bệ hạ đã nhìn thấy người, không bằng cứ như vậy về đi, nếu như bị ba Tiểu Hoàng Đậu lây bệnh lo thì không tốt."
Nhưng nhìn đôi mắt xanh biển mặt nạ cũng không thể che đậy của Tư Hoài Tây, lửa giận lạnh băng đáng sợ giống dã thú sắp phát điên, tinh thần lực vô hình uy hiếp áp bức người kinh sợ cứng nhắc.
Y Thừa Trạch trực tiếp đối mặt với khí thế của quốc vương bệ hạ tức khắc mềm chân, đáy lòng dấy lên một loại sợ hãi, như thể đối mặt với dã thú đứng đầu chuỗi thức ăn trong rừng, nanh vuốt sắc bén có thể xé xác gã ra bất cứ lúc nào.
"Ba ơi?" Giọng nói mềm mại của Tiểu Hoàng Đậu lộ ra lo lắng.
"Bệnh của ba còn không tốt lên sao? Mấy ngày không có Tiểu Hoàng Đậu ba phải tự chăm sóc tốt chính mình đó."
Tiểu Hoàng Đậu nghe thấy tiếng ho khan của Bùi Chiêu Chu cũng không lo bại lộ, lập tức ghé vào mép giường lo lắng nhìn.
Bạn đang đọc bộ truyện Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi, truyện Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi , đọc truyện Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi full , Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi full , Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi chương mới