Thẩm Húc và Thích Thất tìm hết những nơi có khả năng bố trí mắt trận ở trong thành, đều không tìm được dấu vết.
Thẩm Húc còn chưa mẫn cảm đối với linh lực để lại ở trận pháp, Thích Thất bởi vì linh lực bản thân không xong, nhất thời cũng không thể tìm ra gì.
Nhưng trận của Triệu Dương tương đối lớn, bao phủ toàn bộ thành vào trong nó.
Là ai bày trận lớn như thế? Lại vì sao phải lấy thành làm trận?
Nghe xong suy đoán của Thích Thất, người mới bước nửa chân vào Ngự yêu như Thẩm Húc lúc này đều không khỏi nhíu mày.
Mắt thấy mặt trời lặn đằng tây, hai người quyết định về khách điếm.
Thanh Ngư đã chờ bên trong, giờ phút này khách nghỉ trọ không còn nhiều lắm, một mình y liền chiếm một bàn ở gần cửa, rũ đầu ở đằng kia uống từng ngụm trà.
Thẩm Húc gọi y một tiếng, Thanh Ngư như là bị người làm cho giật mình, chén trà trong tay rơi xuống đất, rơi vỡ thành từng mảnh, một chén trà nóng tràn đầy đổ hết vào tay y.
Thẩm Húc cũng bị dọa rồi, thấy mu bàn tay bị bỏng đến đỏ lên của y, vội vàng tìm tiểu nhị muốn khăn ướt.
Thanh Ngư chỉ ngơ ngác liếc mắt nhìn mu bàn tay của mình một cái cũng không kêu đau, ngược lại là ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất.
“Ài, ngươi làm gì vậy, ngươi để tiểu nhị tới đây dọn là được rồi!”
Ngay vào lúc Thích Thất đang chần chừ, mảnh sứ sắc bén cắt một đường ở đầu ngón tay Thanh Ngư, máu tươi lập tức nhỏ giọt xuống thành chén sứ trắng.
Có lẽ là y chảy máu, Thích Thất cũng không còn lý do khoanh tay đứng nhìn, y đành phải ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn đè lại bàn tay vẫn còn đang làm ra động tác nguy hiểm của Thanh Ngư.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay Thanh Ngư khẽ động, ánh sáng trắng giống như lưỡi kiếm, Thích Thất ngay cả tránh cũng tránh không kịp, vết sẹo ở tay phải lập tức đỏ thẫm.
Thẩm Húc mới lấy về một cái khăn ướt, ai ngờ lúc quay lại, đã là hai người đang đồng thời nhỏ máu.
“Không phải ta bảo ngươi đừng động sao!” Hắn gào lên với Thanh Ngư.
Thích Thất ấn cổ tay cầm máu, đã cách Thanh Ngư hơn một bước.
Thanh Ngư ngoảnh mặt làm ngơ, trong tay còn cầm mảnh sứ dính máu kia.
“Là người nha…” Thanh Ngư rũ đầu, khuôn mặt giấu trong bóng tối mang theo nụ cười quỷ dị.
Thích Thất nhìn Thanh Ngư một cách bình tĩnh, trong con ngươi đen giống như vực sâu hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Ngay cả máu đều chuẩn bị xong, y chỉ cần động ngón tay, đối phương hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Nhưng Thẩm Húc mau hơn động tác của y mà đứng chắn trước người y, thấp giọng quát: “Thanh Ngư, buông mảnh vỡ ra!”
Thích Thất nhìn bóng lưng phía trước, ngoài ý muốn trở nên thả lỏng, suy nghĩ xuất thần.
“Dùng phá ma trận.” Giọng Bạch Uyên vang lên bên tai Thẩm Húc.
Thanh Ngư bên kia hiển nhiên đã nhận ra, phản ứng nhanh hơn Bạch Uyên mà lập tức nhào lên.
Thẩm Húc đẩy Thích Thất đến nơi an toàn, nghiêng người một cái tránh thoát Thanh Ngư, chưởng phong chém thẳng vào cổ tay Thanh Ngư một cách rét lạnh.
Thanh Ngư muốn mượn lực đánh trả, không dự đoán được Thẩm Húc cũng không muốn làm y bị thương, xoay tay thành nắm, nháy mắt giữ chặt huyệt dương trì ở cổ tay Thanh Ngư.
Hắn quét chân, liền ấn Thanh Ngư xuống đất.
Cả người Thanh Ngư cứng đờ, Thẩm Húc không dám nghĩ nhiều, lập tức nín thở ngưng thần, ánh lửa nhợt nhạt xuất hiện ở giữa ngón tay hắn, trong nước chảy mây trôi điểm trận pháp trăm khoanh vẫn quanh một đốm* vào sau gáy Thanh Ngư, kéo một đường đến ngực.
(*Vạn biến bất ly kỳ tông 万变不离其宗: Thay đổi biến hóa bề ngoài nhưng bên trong thì không đổi.)
Có mùi giấy dán nhàn nhạt lộ ra từ trong quần áo của Thanh Ngư, Thanh Ngư cố gắng vùng vẫy mấy cái giống như cá sắp chết, sức bỗng buông lỏng.
Y vừa tỉnh táo đã bị người ấn mạnh xuống đất, đương nhiên liền muốn tránh thoát, nào có thể đoán được Thẩm Húc cho là phù còn chưa bị đốt sạch, vẫn đè nặng y không cho động.
“Thiếu gia, ta làm chuyện xấu gì sao……”
Thanh Ngư gian nan quay đầu, hỏi với vẻ mặt lúng túng.
Lúc này Thẩm Húc mới nhận ra, Thanh Ngư đã tỉnh lại, lập tức buông lỏng tay, túm người lên khỏi mặt đất.
Thấy mặt mũi y xám tro, Thẩm Húc nhất thời chột dạ vỗ vỗ bụi trên áo y.
“A….
sao ta lại chảy máu?….” Y nhìn đầu ngón tay mình, nhạy bén nhìn về phía tay Thích Thất, trên mặt lập tức kinh hoàng thất thố, “Sao Thích thiếu gia lại chảy nhiều máu như vậy?!”
Thích Thất trong lúc bọn họ đánh nhau, đã xé một góc áo băng bó đơn giản một cách không hề cố kỵ.
Y nhìn thoáng qua Thanh Ngư có chút bị dọa choáng váng, chỉ chỉ trên lầu nói: “Nơi này nhiều người nhiều miệng, đi lên lại nói.”
Thẩm Húc gật đầu, nhìn lướt qua đám người còn đang xem náo nhiệt ở bốn phía, vỗ vỗ lưng Thanh Ngư, ra hiệu y lên lầu.
Thích Thất vào cửa cuối cùng, đóng cửa lại, Thẩm Húc liếc mắt một cái liền đọc hiểu ra hiệu của y, lại vẽ ra trận pháp che chắn ở trong trí nhớ, ngăn cách gian phòng này cùng toàn bộ khách điếm.
Hắn bày trận xong, lập tức đi đến bên cạnh Thích Thất, để Thanh Ngư mang chút Kim Sang Dược* tới, đắp lên vết thương cho Thích Thất.
(*.金创药 thuốc trị thương.)
Thanh Ngư thấy vết thương trên tay Thích Thất, không khỏi kinh hãi mà run lên một chút, gục đầu xuống giống như chó nhỏ.
Thích Thất nâng mắt nhìn về phía y, nói: “Không cần để ý, lúc đó ngươi cũng là bị người khác khống chế.”
“Ta… ta không biết sao lại như vậy, liền cảm thấy đầu óc ong ong… rõ ràng một khắc trước ta còn đang ăn đường tranh…” Thanh Ngư thật sự không thể hiểu nổi.
Thẩm Húc dùng mảnh vải sạch băng bó vết thương, nhìn vết rách thương càng thêm thương, lòng có chút đau.
Thích Thất lại không cảm thấy gì, rút tay về, ngửa mặt lên chuyên tâm nghe Thanh Ngư nói.
“Quả nhiên là ta trúng tà…” Thanh Ngư lúng túng nói.
“Ta thấy tư thế vừa rồi của Thanh Ngư, rõ ràng là hướng về phía ngươi.
Ngươi có manh mối gì không?” Thẩm Húc hỏi.
Thích Thất cẩn thận suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Kỳ thật kẻ địch của Du Ý Các không ít, ai đều có khả năng.”
Đáp án này hiển nhiên là nằm trong dự kiến.
Thẩm Húc có chút trầm ngâm, nói: “Ít nhất hiện tại người ra tay trốn trong bóng tối, một lần không thành công, hẳn là bọn họ sẽ không bỏ qua.
Hiện tại chúng ta liền chờ gã ra tay tiếp, xem thử có thể bắt được hay không.”
Hắn và Thích Thất đều rất rõ, lúc này chỉ là thử, cũng không thật sự nghiêm túc.
Loại kỹ xảo dùng Bám Thân Chú như thế này, chỉ có thể lừa gạt Thẩm Húc và Thích Thất một hồi, chỉ cần tiếp xúc nhiều, tóm lại sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa bình thường bám vào người chỉ là điều khiển thân thể của người khác, động tác của người bị thao tác cũng sẽ không linh hoạt giống như bình thường, có thể nhấc lên sóng lớn rất có hạn.
Nếu không phải linh lực hiện tại của Thích Thất không ổn, Thẩm Húc lại mới ra đời, bọn họ khó bị thương nửa phần.
“Thanh Ngư ngươi cũng đừng tự trách như vậy, đối phương quỷ kế đa đoan, ngươi trúng chiêu của bọn họ cũng là không thể tránh khỏi.” Thẩm Húc thấy Thanh Ngư vẫn là vẻ mặt tự trách, khuyên nhủ an ủi, “Đúng rồi, hôm nay ngươi nghe được gì không?”
“Ồ! Nói đến cái này, ta nhớ ra rồi!” Thanh Ngư kích động nói, “Ta nghe mấy người nói phía tây ngoại ô có một đền thờ, đền này gọi là đền Tinh Bảo.
Nơi đó có một tượng đồng rất nổi tiếng, lạy một lạy có thể giữ nhà cửa bình an, thân thể người trong nhà khỏe mạnh.
Bức tượng kia cũng không phải là thần tiên gì, ngược lại là vật cưỡi của một vị thần tiên nào đó…”
“Ngươi từng nghe nói chỉ thờ mỗi vật cưỡi chưa?” Thẩm Húc quay đầu hỏi Thích Thất một cách nghi hoặc
“Tạm thời chưa nghe.”
“Vậy ngày mai đi xem!” Thẩm Húc đề nghị, “Không biết ngày mai cổng thành có mở chưa.”
“Mở.
người nơi này nói, bọn họ ba ngày mở cổng thành một lần, tính tính ngày mở cửa lại hẳn là ngày mai!”
Thẩm Húc nghe xong, không khỏi tán dương Thanh Ngư một phen: “Lợi hại nha, tiểu Thanh Ngư, quả nhiên là người tài giỏi Thẩm gia ta dạy ra!” Được Thiếu gia khen ngợi như vậy ở trước mặt Thích Thất, Thanh Ngư lập tức ngượng ngùng sờ sờ mũi, cuối cùng lộ ra chút tươi cười.
Thấy sắc mặt Thanh Ngư chuyển từ âm u sang trong xanh, trên mặt Thẩm Húc cũng nhiễm ý cười.
Ở nơi hắn không chú ý, ý cười kia đã dừng ở trong mắt Thích Thất.
Ban đêm Thích Thất nằm trên giường, mượn ánh trăng rút đoản đao ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Âm Dương Khế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Âm Dương Khế, truyện Âm Dương Khế , đọc truyện Âm Dương Khế full , Âm Dương Khế full , Âm Dương Khế chương mới