Hợp táng á, cuối cùng cũng là dùng quần áo thay thế Đinh Tâm Nguyệt mà thôi. Đinh Tâm Nguyệt biến mất ngày thứ năm, trước cửa nhà họ Kỷ bỗng xuất hiện một người nhếch nhác. Sau một hồi rửa mặt, bộ dạng của Đinh Tâm Nguyệt mới được lộ ra, nhưng khuôn mặt tái nhợt, hơn nữa lại gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ là bị sợ hãi quá mức. "Chị dâu, chị làm sao vậy?" Dương Hoa Hoa ngồi xổm bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Nhìn mình trong gương, thật lâu sau Đinh Tâm Nguyệt mới mở miệng, "Anh ấy đi rồi!" "Anh ấy?" Dương Hoa Hoa khó hiểu, nhưng lại lập tức hiểu được, "Chị là nói anh trai sao?" Đinh Tâm Nguyệt hơi cụp mắt xuống, không dám nghĩ tiếp. "Chị dâu, chị đừng buồn, anh trai đi rồi, còn có em, em sẽ ở bên cạnh chị." Dương Hoa Hoa đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đinh Tâm Nguyệt.
Một đứa trẻ tám tuổi, muốn dùng cơ thể và lời nói của mình để sưởi ấm cho cô. Rầm! Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào làm cho Đinh Tâm Nguyệt không kịp thích ứng giơ tay chắn lại. "Em đang làm gì ở đây?" Kỷ Thần Vĩ bước vào với vẻ mặt u ám, nhìn đến Đinh Tâm Nguyệt, sau đó cười khẽ, "Em đã ở đâu?" "Chị dâu nhớ anh trai, tâm trạng không tốt nên ra ngoài đi dạo." Dương Hoa Hoa giống như người lớn đứng chắn trước Đinh Tâm Nguyệt, không cho Kỷ Thần Vĩ tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!