"A..." Đinh Tâm Nguyệt vấp chân vào đình nghỉ chân một cái, vốn dĩ sắp té ngã nhưng bị Kỷ Thần Vĩ giữ chặt lại rồi thuận thế ôm cô vào lòng và cúi đầu muốn hôn cô, khiến cô sợ đến mức dùng cả tay chân đá loạn. Khi miệng của Kỷ Thần Vĩ sắp tiến đến gần mặt cô thì thân thể của cô đột nhiên bị buông lỏng nên lảo đảo về phía sau, nhưng cô cũng không có ngã trên mặt đất, mà bị thứ gì đó chống đỡ rồi từ từ nâng cô đứng lên. Cô chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đã ngã trên mặt đất nhưng chung quanh không có người nào ngoại trừ cô. Ngay cả hơi thở cũng trở nên rõ ràng. Tròng mắt của Đinh Tâm Nguyệt đảo loạn một hồi, rồi đột nhiên cất bước liền chạy, chạy một mạch về phòng, cô trở tay đóng cửa lại. Và dựa người lên cửa, thở dốc từng hơi. Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì vậy? Đong đong đong! Một tiếng đập cửa dồn dập vang lên làm Đinh Tâm Nguyệt sợ đến mức khiến tim nhảy lên thình thịch.
Nhưng sau đó cô lắng nghe, tiếng đập cửa này phát ra từ vị trí rất thấp. Cô mới chậm rãi kéo cửa ra, là cô bé lúc ban ngày. Cô bé chợt mở mắt to, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em có thể tiến vào không?" Đinh Tâm Nguyệt nhìn bốn phía chung quanh, không có ai hết, lúc này mới để nó vào phòng. Cô bé ở trong phòng dạo qua một vòng, rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế nhỏ kia, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đinh Tâm Nguyệt và gợi lên nụ cười nhạt bên khoé môi: "Chị dâu nhỏ, sao chị nhát gan thế?" "Em kêu chị là gì?" Nghe cô bé gọi mình như thế, Đinh Tâm Nguyệt muốn quay lưng lại. "Chị dâu nhỏ, chào chị, em là em họ của Kỷ Hạo Du tên Dương Hoa Hoa, năm nay tám tuổi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!