Phượng Huyền vẫn có chút hiểu biết về thế giới này, là một câu chuyện sảng văn đại nữ chủ, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn về Tiên tôn, đây có lẽ vốn cũng không phải câu chuyện tình yêu đơn thuần, rất có khả năng lúc thần hồn Tiên tôn tiến vào trong đó, dẫn tới một chút biến cố, thế nên đã thay đổi hướng đi của câu chuyện.
Vốn dĩ hắn muốn xem những tình tiết trong tiểu thế giới, nhưng từ sau khi ý thức Tiên tôn thức tỉnh, đã theo lẽ tự nhiên mà bảo vệ tiểu thế giới này, trừ khi hắn dùng thần thức để tiến vào, bằng không thì không thể nhìn thấy gì.
Thế là Phượng Huyền do dự hồi lâu, vẫn là hạ quyết tâm, tiến vào tiểu thế giới đó.
Hắn đặc biệt chọn cho mình một thân phận, tách ra một sợi thần thức để tiến vào.
Khi anh ta thấp thỏm mở mắt, lại phát hiện trước mắt không phải cảnh đổ nát hoang tàng, xác chết la liệt như trong tưởng tượng, ngược lại có chút bình yên quá đáng.
Mũi anh ta, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi đồ ăn.
Một người đàn ông diện mạo giống quản gia đứng trước mặt anh ta, cung kính hỏi: "Thưa ngài, hiện tại ngài đã cần lên món chưa?"
Phượng Huyền đánh giá căn phòng nguy nga tráng lệ trước mắt, không sai, anh ta sắp xếp thân phận của mình chính là phú hộ của thế giới này, nhìn có vẻ, trước mắt nhà giàu vẫn là nhà giàu, không bị Thao Thiết ăn mất.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Quyết định trước tiên thích ứng với thân phận mới, rồi đi tìm Tiên tôn và Thao Thiết.
Quản gia nhanh nhẹn dọn cơm cho anh ta.
Anh ta thoải mái dựa lên sô pha, nhẹ nhàng đong đưa rượu vang trong ly, hài lòng uống một hớp, sau đó nhàn nhã mở tivi lên.
Trên ti vi đang chiếu quảng cáo.
"Thích ăn chocolate, thì cắn một miếng đi nào~!"
Phượng Huyền: "Phốc..."
Anh ta không thể tin được nhìn cô gái đang nở nụ cười ngọt ngào trên ti vi, dụi dụi mắt, chắc chắn chính là Khương Đào!
Cô thế mà lại quay quảng cáo!
Còn quay quảng cáo đồ ăn?!!
Phượng Huyền vội vàng gọi quản gia lại: "Cô, cô, cô, cô ấy là ai?!!"
Quản gia nhìn một cái, trả lời: "Cô ấy là Khương Đào, là một nghệ sĩ rất hot gần đây."
Phượng Huyền: "Nghệ sĩ?"
Quản gia vô cùng có đạo đức nghề nghiệp mà hỏi: "Ngài cần tôi đem tư liệu của cô ấy cho ngài không?"
Phượng Huyền dần dần bình tĩnh lại: "Được, ông cầm qua đây."
Tốc độ của quản gia rất nhanh, mấy tiếng sau, đem tư liệu của Khương Đào giao cho Phượng Huyền.
Phượng Huyền nghiêm túc xem, càng xem càng cảm thấy, vậy là Thao Thiết không chạy trốn rồi!
Nhưng, rõ ràng cô ở nơi phong ấn đói nhiều năm như vậy, vì sao sau khi chạy ra, không đại khai cật giới*, thế mà lại thành thật đi làm nghệ sĩ, kiếm tiền ăn cơm!
*giống với đại khai sát giới nhưng thay vì sát thì tác giả dùng cật có nghĩa là ăn.
Nếu là trước đây, anh ta quả thực không dám tin.
Nhưng hiện tại anh ta còn không có manh mối về Tiên tôn, vậy thì không bằng trước tiên qua bên Thao Thiết xem thử.
Suy cho cùng trong tay chỉ có chút tư liệu, tình hình cụ thể ra sao, anh ta phải tận mắt chứng kiến.
Biết được lịch trình gần đây của Khương Đào từ quản gia, anh ta liền xuất phát.
*******
Lịch trình gần đây của Khương Đào có chút bận.
Trước tiên là một hoạt động đại ngôn, cô phải đi tiếp thị thương hiệu, hiện trường còn có không ít fan của cô, thế nên sẽ tiến hành một cuộc phỏng vẫn nhỏ và tương tác với fan.
Khương Đào đã tới địa điểm từ sớm, Đồng Đồng và MC đang trao đổi về chi tiết của hoạt động, mà Khương Đào ở bên cạnh vừa uống sữa đậu nành, vừa ngây người.
Tối hôm qua, cô hiếm khi nằm mơ, hơn nữa còn mơ thấy Lương Thực Dự Trữ.
Chỉ là không biết vì sao, Lương Thực Dự Trữ thế mà lại giống mặt của Thẩm Chi Diễn, còn u oán hỏi cô đến tột cùng cô yêu ai, không nói ra thì sẽ không cho cô đồ ăn.
Khương Đào trực tiếp bị dọa tỉnh, vội vàng đặt mấy hộp KFC, ăn cho đỡ sợ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tối qua lúc Thẩm Chi Diễn mời cô ăn cơm, vẫn luôn nhắc tới chuyện của Lương Thực Dự Trữ, mới khiến cô gặp cơn ác mộng này.
Nhưng, Thẩm Chi Diễn vậy mà lại có đãi ngộ như Lương Thực Dự Trữ sao?
Lúc này Đồng Đồng đã trao đổi xong, đi qua nói kết quả trao đổi cuối cùng cho Khương Đào.
Thế mà Khương Đào vẫn luôn xuất thần.
Đồng Đồng hơi tức giận, lấy sữa đậu nành trong tay cô đi.
Phượng Huyền đang trốn ở nơi xa nhìn trộm: "!!!"
Cô ta vậy mà dám cướp đồ ăn từ tay Thao Thiết! Chán sống rồi hả!!
Thế nhưng ngoài dự kiến của anh ta là, Khương Đào không hề cắn đứt cổ Đồng Đồng, chỉ tủi thân nhìn ly sữa đậu nành đã rời xa cô, sau đó thành thật nghe Đồng Đồng sắp xếp.
Phượng Huyền: "!!"
Một lúc sau, hoạt động bắt đầu.
Đây là hoạt động được tổ chức ở một trung tâm thương mại lớn, hiện trường đã bị các fan chen chúc chật như nêm cối từ lâu.
Phượng Huyền dựa vào năng lực của đồng tiền mà chen vào được, lẫn trong đám fan nhiệt tình.
Bên cạnh anh ta là mấy cô gái mới mười mấy tuổi, nhiệt tình hỏi: "Anh là Thao Thiết hả?"
Phượng Huyền: "!"
Anh ta thiếu chút nữa thì nói "Tôi không phải là Thao Thiết, tôi là Phượng hoàng", may mà phản ứng lại kịp, "Thao Thiết" là tên fandom của Khương Đào, thế là ậm ờ đáp: "Ừ."
Cô gái nhỏ càng nhiệt tình hơn: "Rất ít khi nhìn thấy fan nam ở hiện trường đấy! Anh ở nhóm nào vậy? Lúc nào thì thành fan của Khương Khương thế!"
Thiếu chút nữa thì Phượng Huyền chống đỡ không nổi, may mà lúc trước đã xem không ít tư liệu của Khương Đào, rốt cuộc vẫn lừa gạt được bọn họ.
Lý Hi là fan mama trưởng fandom "đàn số một", đang chỉnh đốn trật tự: "Lát nữa đừng hô khẩu hiệu loạn xạ, tránh cho khiến người ta cảm thấy Thao Thiết chúng ta không có tố chất, đồ tiếp ứng đã chuẩn bị xong chưa?"
Phượng Huyền: "!!"
Ở chỗ anh ta, Thao Thiết là thứ người người hoảng sợ tránh còn không kịp, tất cả mọi người đều đề phòng Thao Thiết, trừ sợ hãi ra thì chính là chán ghét.
Thế mà ở đây, cô không chỉ nhận được sự yêu thích của rất nhiều người, mà còn có người hâm mộ!
Lý Hi rất có trách nhiệm, kiểm tra từng người một, lúc kiểm tra tới Phượng Huyền thì dừng lại.
"Anh là ai? Không phải người của nhóm fan mama chúng tôi nhỉ?"
Phượng Huyền: "..."
Ánh mắt Lý Hi sắc bén đánh giá anh ta: "Sao anh không mặc áo thun tiếp ứng của chúng tôi, cũng không mang vòng tay Thao Thiết, còn có, đồ tiếp ứng của anh đâu?"
Lý Hi quét mắt nhìn: "Ai đem anh ta vô đây vậy, lỡ đâu là nhà đối thủ, làm tổn hại đến Khương Khương của chúng ta thì làm thế nào?"
Phượng Huyền: "..."
Anh ta cảm thấy vị fan này nghĩ hơi quá rồi, Thao Thiết không ăn người khác đã là tốt lắm rồi, sao còn có người không lượng sức mình mà là tổn hại tới cô chứ?!
Thế nhưng Lý Hi không nghĩ như vậy.
Làm fan mama, bảo bối Khương Khương có lợi hại đi chăng nữa, cũng vẫn là bé con của các cô, các cô nhất định phải bảo vệ tốt bảo bối Khương Khương của bọn cô.
Cô ấy thấy Phượng Huyền vẫn luôn không nói lời nào, còn đội mũ đeo kính râm và khẩu trang, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì!
"Bảo vệ đâu! Ở đây có người không rõ ràng trà trộn vô đám fan chúng tôi!"
Phượng Huyền: "!"
Anh ta vội vàng giải thích: "Tôi không phải người xấu, tôi..."
Thế nhưng Lý Hi đã không tin lời anh ta nữa rồi, không chỉ như vậy, ngay cả mấy cô gái trước đó rất nhiệt tình với anh ta, lúc này cũng đề cao cảnh giác nhìn anh ta.
Phượng Huyền sợ rằng huyên náo quá lớn, thu hút sự chú ý của Khương Đào, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bảo vệ.
Chỉ là trước khi rời đi, anh ta nghe thấy Lý Hi nói với những fan khác: "Hiện tại Khương Khương của chúng ta càng ngày càng nổi tiếng, chắc chắn sẽ có một số người không có ý tốt trà trộn vào đội ngũ fan chúng ta, gây bất lợi tới Khương Khương, thế nên chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, nghe rõ chưa!"
"Nghe rõ rồi!"
"Rất tốt, chúng ta là gì?"
"Thao Thiết!"
"Khẩu hiệu của chúng ta là gì?"
"Thành tâm cung kính đỉnh chuỗi thức ăn!"
Phượng Huyền: "..."
Anh ta thiếu chút phun ra một ngụm máu.
Đây là thế giới gì thế này!
Mà Khương Đào trên sân khấu đang cau mày nhìn về phía xôn xao đó, hỏi Đồng Đồng: "Bên đó sao thế?"
Đồng Đồng đang trao đổi công việc với bên tổ chức, nghe vậy liền đáp: "Có một người trà trộn vô đội ngũ fan, không biết thân phận là gì, nhưng hiện tại đã bị bảo vệ đưa đi rồi."
"À." Khương Đào nhíu chặt mày.
Cô cảm thấy, bóng lưng đứng giữa chỗ bảo vệ kia có chút quen thuộc.
********
Anh ta sức cùng lực kiệt trở về nhà.
Anh ta cảm thấy như vậy không ổn, có những fan kia bảo vệ, căn bản anh ta không thể tiếp cận Khương Đào.
Quản gia lại đi tới: "Thưa ngài, tối nay ngài còn đi hộp đêm Vân Gian không?"
Phượng Huyền đột nhiên nhớ ra, thân phận này của anh ta có một chỗ tại hộp đêm Vân Gian ở Bắc Kinh, mà vừa may, dựa theo trong tư liệu nói, bếp trưởng của hộp đêm Vân Gian Sư Văn Thanh có quan hệ tốt với Khương Đào, hiện tại anh ta không thể tiếp cận Khương Đào, vậy thì trước tiên nghe ngóng chuyện liên quan tới cô từ những người thân cận.
Quản gia sắp xếp xe, đưa anh ta tới hộp đêm Vân Gian.
Những năm qua, cứ một khoảng thời gian anh ta sẽ tới hộp đêm Vân Gian, ở đây còn có phòng bao đặc biệt cho anh ta.
Anh ta tiến vào nhà hàng bằng chiếc xe golf*, vừa đi vào đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, tức khắc gợi lên sự thèm ăn của anh ta.
*Xe golf là một loại xe nhỏ được thiết kế ban đầu để chở hai người chơi gôn và gậy gôn của họ quanh sân gôn hoặc trên những con đường mòn trên sa mạc mà ít tốn sức hơn đi bộ.
Anh ta hỏi người quản lý ở bên cạnh: "Đây mà mùi gì thế?"
Người quản lý cung kính đáp: "Là món ăn mới thầy Sư đang nghiên cứu trong "Hoàng Lương Thực Phổ"."
Phượng Huyền cảm thấy, hương thơm này cũng không thua gì mỹ thực anh ta ăn ở tiên giới, người ở đây thế mà lại có bản lĩnh vậy sao?
Lúc anh ta đang miên man suy nghĩ, một hàng người đi qua trước mắt.
Phượng Huyền liếc mắt nhìn thấy cô gái đi ở trước tiên, sợ đến nỗi vội vàng kéo người quản lý trốn vào phòng bao bên cạnh.
Anh ta nhìn ra ngoài qua tấm kính trong suốt của cửa phòng bao.
Không sai, chính là Khương Đào!
Anh ta đè thấp âm thanh hỏi người quản lý: "Sao cô ấy lại ở đây?"
Người quản lý không hiểu ra sao: "Ai ạ?"
Phượng Huyền: "Thao...Khương Đào."
Người quản lý: "À, ngài Phượng, là thế này, cô Khương là do thầy Sư mời tới để thử đồ ăn, tất cả món ăn của hộp đêm Vân Gian chúng tôi nửa năm nay, đều nhờ sự trợ giúp của cô Khương mới đạt được thành công."
Phương Huyền: "!!"
Anh ta khiếp sợ không thôi.
Vốn cho rằng những gì anh ta nhìn thấy trước đây rất thái quá rồi, không ngờ còn có thể quá đáng hơn.
Bọn họ thế mà lại tìm Thao Thiết để nghiên cứu cách thức nấu ăn cho bọn họ, đây là ngại bản thân chết chưa đủ sảng khoái sao?!
Người quản lý cho rằng Phượng Huyền lo lắng thân phận nghệ sĩ của Khương Đào, còn nói chuyện giúp Khương Đào: "Ngài Phượng, cô Khương vô cùng thấu đáo đối với việc nghiên cứu đồ ăn, là có thực tài, tuyệt đối không phải là đánh bóng tên tuổi..."
Phượng Huyền đã tê rần.
Đương nhiên anh ta biết chứ!
Đã từng làm nguyên liệu nấu ăn, anh ta còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, sự hiểu biết về đồ ăn của Khương Đào có bao nhiêu thấu đáo đó được không!!
Mà lúc này, Khương Đào như có cảm giác, quay đầu nhìn về phòng bao hai bên.
Sư Văn Thanh đang nghiêm túc lắng nghe, thấy cô dừng lại, vội vàng hỏi: "Sao thế?"
Khương Đào nhíu mày.
Cô lại cảm giác được ánh mắt dòm ngó quen thuộc mà kỳ quái đó.
Chỉ là cô quan sát trái phải, lại không hề thấy điều gì khác thường.
Lẽ nào thật sự như các fan của cô nói, bởi vì cô quá nổi tiếng, nên nhà đối thủ muốn gây bất lợi cho cô?
Cô nghĩ tới, Đồng Đồng đã nhắc rất lâu rồi, muốn tìm cho cô mấy vệ sĩ, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, liền từ chối.
Xem ra, lần này phải nghe theo Đồng Đồng rồi.
Cô hạ quyết tâm, cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục trả lời vấn đề về cách làm món ăn của Sư Văn Thanh: "Cảm giác của món này..."
Phượng Huyền thấy bọn họ đi xa, thở phào một cái.
Lại thoát được một kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!