Một trăm con dê run rẩy đứng xúm vào nhau, đến kêu cũng không dám kêu.
Khương Đào dùng roi vẽ một vòng tròn vòng quanh chúng, nói: “Tao không thể ăn chúng mày nhưng chúng mày cũng không được bước ra khỏi cái vòng này, biết chưa?”
Trương Sách: “…”
Tuy rằng hắn không biết vừa nãy Khương Đào đe dọa đàn dê kiểu gì nhưng cô nói tiếng người, sao đàn dê có thể nghe hiểu được?
Nhưng mà…
Đàn dê không chỉ nghe lời mà còn ở trong vòng tròn một cách ngoan ngoãn.
Một vài chú dê con nghịch ngợm suýt chút nữa đi ra khỏi vòng còn bị dê mẹ dùng một chân kéo trở lại.
Trương Sách: “???”
Khoa học sao?!
Hợp lý sao?!
Khương Đào vỗ vỗ tay, cảm thấy thỏa mãn rồi đi dạo.
Trương Sách và người quay phim hoảng hốt mà đi theo sau cô.
Họ thấy cô khi thì leo cây hái quả, khi thì ngồi xổm bên bờ suối xiên cá, hai tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ.
Nếu cô cứ tiếp tục như vậy thì làm sao họ có thể quay được tư liệu!
Trương Sách quyết định không thể ngồi yên.
Hắn tìm chủ của đàn dê bảo ông ấy đuổi dê đi nhưng ai mà ngờ được, cho dù chủ đàn dê răn đe lôi kéo thế nào thì dê đầu đàn vẫn không nhúc nhích, dường như cái vòng tròn này chính là do Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vẽ vậy, chúng nó vừa đi ra ngoài thì sẽ bị yêu quái ăn luôn.
Cuối cùng Trương Sách cũng không có cách.
Dựa vào tình hình này, chỉ cần Khương Đào không xóa cái vòng này đi, đừng nói là hai giờ, đàn dê này còn có thể ở đây cả ngày.
Hiện tại hắn chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn.
Khương Đào vui mừng: “Tôi có thể đi ăn cơm rồi à?”
Trương Sách: “…”
Hắn đành đi theo Khương Đào trở lại trại.
Đồng Hiển Hoành thấy hội Khương Đào trở về đầu tiên, còn hơi kinh ngạc: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi?”
Khương Đào gật gật đầu, vui vẻ đi theo Trương Sách lấy cơm.
Đồng Hiển Hoành cùng Thịnh Hi Bạch bị say xe trên đường đến đây nên ói rất nhiều, còn chưa ăn gì đã bắt đầu ghi hình, lại bận việc lâu như vậy, đã mệt và đói từ lâu.
Họ thấy Khương Đào ăn từng miếng từng miếng cơm thơm ngào ngạt, không nhịn được nuốt nước miếng.
Dưới cơn đói khát, hai người tăng tốc, cuối cùng đã sửa xong nóc nhà. Họ vội vã rửa tay rồi đi lấy cơm hộp ăn.
Đây cũng chỉ là cơm hộp bình thường nhưng không biết là bởi vì đói bụng hay là do Khương Đào ở bên cạnh ăn quá ngon, mà hai người cũng ăn nhiều hơn bình thường không ít.
Khương Đào xử lý hai phần cơm hộp rất nhanh.
Cô xoa xoa bụng thấy bụng vẫn xẹp bèn quyết định đi vào trong rừng kiếm ăn.
Cô lang thang trong rừng vậy mà lại đến nơi bắt gà.
Đây là một nơi được bao quanh bởi lưới, các khách mời phải bắt tổng cộng mười con gà để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng gà này không phải loại gà ngoan ngoãn trong trại chăn nuôi mà là gà nuôi thả của người địa phương, từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trong rừng, nhìn là thấy không dễ chọc.
Đám người Dương Trinh không nghĩ tới gà này khó xử lý như vậy, bận hơn một tiếng đồng hồ, cả người dính đầy bụi đất và lông gà mà mới bắt được ba con.
Trong lúc đó, Đường Ngữ Hạ suýt bị mổ đã sợ tới mức không dám lại gần rồi.
Đúng lúc này, bọn họ thấy Khương Đào cả người sạch sẽ đi từ trong rừng ra.
Trong phút chốc, trong lòng mọi người đều hối hận.
Hóa ra chăn dê nhẹ nhàng như vậy sao?!
Biết vậy đã chọn chăn dê rồi!
Khương Đào nhìn một hồi cũng nóng lòng muốn thử: “Mấy người có muốn hỗ trợ không?”
Dương Trinh chỉ cho rằng cô đuổi dê bên kia không có nhiều cảnh quay nên tới chỗ bọn họ để ké cảnh, vì thế mỉm cười rồi từ chối: “Không cần, chúng tôi làm được, Tiểu Khương cô đuổi dê cũng vất vả, nên nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Hủy cũng phụ họa theo.
Chỉ có Đường Ngữ Hạ muốn nói lại thôi.
Cô ấy thật sự bị dọa, không nghĩ rằng bắt gà phải mất nhiều sức lực như vậy, nhưng cũng không muốn san sẻ cảnh quay cho người khác nên đành cam chịu nói theo Dương Trinh và Nhạc Hủy.
Khương Đào chỉ có thể tìm đạo diễn Trâu: “Đạo diễn, gà kia có thể ăn được không?”
Đạo diễn Trâu: “…”
Hắn đã biết chuyện của Khương Đào từ chỗ Trương Sách, xoa xoa trán: “Gà này là đạo cụ, không thể ăn.”
Khương Đào: “Gà không thể ăn thế trứng thì sao?”
Đạo diễn Trâu: “???”
Cô gái này thèm muốn dê rồi bây giờ lại thèm gà sao?
Nghe câu nói này của cô, cô còn muốn cho gà ở đây đẻ cho cô hai quả trứng à?
Khương Đào lại chờ mong hỏi lại lần nữa.
“Có thể.” Đạo diễn Trâu nói, “Chỉ cần cô có thể để cho gà đẻ trứng được thì có thể lấy đi.”
Khương Đào vui sướng hài lòng đi vào trong lưới.
Đạo diễn Trâu nhếch miệng.
Cô nhóc này quá non nớt.
Để gia tăng độ khó của trò chơi nên hắn đã mua toàn gà trống, kể cả cô có thật sự làm gà đẻ trứng được thì chẳng lẽ còn có thể làm gà trống đẻ trứng?
Khương Đào sau khi chui vào lưới, đám gà vốn kiêu căng ngạo mạn khiến các khách mời khốn khổ, giờ giống như gặp phải thiên địch mà rúc vào một chỗ không dám động đậy.
Khương Đào nhìn đám gà đang nằm bò, hỏi: “Có thể đẻ trứng không?”
Mọi người: “???”
Đạo diễn Trâu phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Ba người Dương Trinh cũng không biết chuyện đuổi dê bên kia, vốn còn đang bực mình tại sao đàn gà tự dưng đàng hoàng, sau khi nghe Khương Đào nói vậy cùng nhìn cô như nhìn đứa ngốc.
Nhưng rất nhanh, chuyện ngoài dự tính của bọn họ đã xảy ra.
Trong đàn gà này vậy mà thật sự có hai con gà đứng lên.
Đạo diễn Trâu: Vậy mà nói tất cả đều là gà trống! Quân lừa đảo!
Khương Đào nhặt trứng gà lên, vẫy vẫy tay với mấy người Dương Trinh: “Mấy người cố lên! Tôi đi đây!”
Cho đến khi Khương Đào đi xa, ba người rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.
“Tiếp… tiếp tục?”
Nhưng mà Khương Đào vừa đi, đàn gà vừa mới ngoan ngoãn lại khôi phục bản tính hung hãn.
Tiếng kêu thảm thiết của ba người lại quanh quẩn trên bầu trời một lần nữa.
Khương Đào trở lại trại, tìm nhân viên mượn nồi nấu trứng gà.
Đổng Hiển Hoành xoa cái bụng no căng, kinh ngạc hỏi: “Cô tìm đâu ra trứng gà vậy?”
Khương Đào: “Ở chỗ con gà.”
Đổng Hiển Hoành: “…”
Hắn đương nhiên biết trứng gà thì lấy từ chỗ con gà rồi.
Hắn cho rằng Khương Đào đến chỗ người dân gần đó xin, sau khi quyết định nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng đi thử vận may.
Khương Đào ăn trứng gà xong lại chui vào trong rừng một lần nữa.
Đổng Hiển Hoành nhìn bóng dáng của cô, không nhịn được nói: “Tiểu Khương, trời tối rồi, trong rừng sẽ không an toàn, nghe nói chỗ này chưa được khai phá, có đôi khi sẽ có thú rừng gì đó, cô đừng nên ra ngoài thì hơn.”
Khương Đào phất phất tay: “Không sao, cho dù đụng tới thú rừng thì cũng là chúng nó không an toàn.”
Đổng Hiển Hoành: “…”
-
Khương Đào nhớ đến mấy con gà mà mình không được ăn, ở trong rừng một lúc lâu, cũng không phí sức mấy liền bắt được hai con gà từng, vốn định làm thịt ăn thì lại được báo đây là động vật được quốc gia bảo hộ, bắt giết là hành vi trái pháp luật.
Khương Đào: “???”
Trò đùa gì vậy?!
Hiếm khi thấy cô ngơ người, Trương Sách nhịn cười, phổ cập cho cô một ít về “Luật bảo vệ động vật hoang dã.”
Khương Đào nhìn hai con gà rừng xám xịt trong tay, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ hoài nghi.
Có làm quá không vậy!!
Cái thứ xấu hoắc này tự nhiên được bảo vệ, đến ăn cũng không thể ăn?!
Đến khi cô biết được đãi ngộ của gấu trúc, quả thật Khương Đào đã phẫn nộ tột đỉnh.
Muốn so trân quý, chẳng lẽ không phải cô càng trân quý hơn sao?!
Cô chính là Thao Thiết!
Toàn thế giới chỉ có một con!
Chẳng lẽ không nên được bảo vệ, muốn ăn gì thì được ăn nấy, mà không phải ngày ngày làm việc vất vả, còn chỉ có thể lấy được hai phần cơm hộp!!
Hơn nữa, hiện tại bọn họ tự nhiên bảo cô giao đồ ăn mà cô mới kiếm được!!!
Cô đường đường là một Thao Thiết, còn chưa bao giờ bị uất ức như thế này!
Mặt trời ngả về đằng tây.
Vài tia nắng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, trên má còn có vết bẩn không biết bị dính từ khi nào, đuôi mắt ửng đỏ, dường như nháy mắt là có thể rơi lệ.
Dáng vẻ vừa ấm ức vừa đáng thương.
Cho nên Trương Sách người luôn cứng rắn cũng thấy băn khoăn, vì thế đồng ý lấy đồ ăn vặt đổi cho cô.
Khương Đào uể oải đáp ứng, hoàn toàn ăn không ngon so với lúc trước.
Đến khi cô quay trở lại trại, vừa lúc gặp đám Dương Trinh cả người dính bụi bẩn đang chán nản quay về.
Bọn họ cũng rất buồn bực.
Vốn tưởng rằng mình chọn được đường tốt nhất, cuối cùng mất mấy tiếng đồng hồ mới bắt được năm con.
Đạo diễn Trâu cũng dễ tính, nói chỉ hoàn thành nửa nhiệm vụ, vì thế chỉ có thể cho bọn họ một nửa hộp cơm.
Ba người cùng đuổi gà cả một buổi trưa, đã sớm đói đến mức lưng dán vào ngực, một nửa hộp đương nhiên ăn không đủ no, nhưng nơi thâm sơn cùng cốc này thì căn bản không có gì để ăn.
Cuối cùng Đổng Hiển Hoành thấy bọn họ đáng thương nên bảo bọn họ đi xung quanh tìm nhà dân mà xin chút đồ ăn.
Nhưng bọn họ đã đi mấy dặm rồi mà không thấy nổi một căn nhà, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở lại.
Nhạc Hủy tinh mắt liếc thấy đồ ăn vặt trong tay Khương Đào, vội vàng chạy qua: “Tiểu Khương, đồ ăn vặt này của cô…”
Khương Đào vốn đang ủ rũ lập tức cảnh giác: “Làm gì vậy? Cô muốn ăn?!”
Nhạc Hủy bị nói trúng tim đen, có chút xấu hổ, trong lòng oán trách Khương Đào nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Ba bọn tôi ăn tối không đủ no, có thể…”
Khương Đào lập tức giấu đồ ăn ra sau lưng: “Vậy liên quan gì đến tôi?”
Dương Trinh vội vàng nói: “Cô đã ăn cơm tối, chắc là ăn không nổi đồ ăn vặt, hay là…”
“Không.”
Khương Đào dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mấy người.
Dám đoạt đồ ăn của cô, đều là kẻ địch!
Đường Ngữ Hạ cực kỳ xấu hổ, không thể nhịn được nữa nói: “Bọn tôi không cần đồ ăn vặt của cô, cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết lấy ở đâu ra là được.”
Chỉ cần không ăn đồ của cô là được.
Khương Đào hơi thả lỏng: “Đổi cho tổ chương trình.”
Cô nói xong lập tức chạy mất giống như sợ bị bọn họ đuổi theo lấy đồ ăn vặt của cô vậy.
Ba người: “…”
Mặc dù bị thái độ như đề phòng cướp của Khương Đào làm cho nín thở, nhưng dù sao họ cũng biết cách làm sao để đổi đồ ăn nên ba người vội vàng đi tìm đạo diễn Trâu.
Đạo diễn Trâu vừa nghe xong lập tức từ chối.
Dương Trinh không phục: “Tại sao Khương Đào có thể đổi mà chúng tôi lại không thể?”
Đạo diễn Trâu liếc mắt: “Cô ấy dùng gà rừng để đổi, mấy người có thể không?”
Ba người: “?!!”
Đạo diễn Trâu còn không quên đâm họ một nhát cuối cùng: “Mấy người đến gà nhà còn không bắt được thì tôi khuyên mấy người đừng dùng cách này.”
Ba người: Má nó tức thật chứ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!