“Thách đấu? Là ai muốn thách đấu với các cậu?”
Ban đầu, Trần Viễn quả thật là nghĩ muốn giáo huấn cho Phi Hổ một trận.
Nhưng sau khi nghe được có kẻ muốn đến thách đấu với người của Long Vệ, lông mày của anh không khỏi dựng ngược lên, thần sắc cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Đến lúc này, mấy người Phi Hổ cũng lấy lại tinh thần.
Mà Phi Hổ thì tỏ ra vô cùng tức giận, ngay cả lời nói cũng mang theo mấy phần kích động, nói ra.
“Lão đại, là người của Hổ Vệ.
Hai hôm trước, bọn họ đã kéo người đến tìm mấy anh em ở trong Long Vệ để so tài.
Nếu như chỉ là so tài bình thường thì cũng thôi đi, đằng này đám người bọn họ thật sự quá mức.
Bọn họ không những liên tục chửi mắng các anh em ở trong Long Vệ, thậm chí còn đem mấy anh em ở trong đó đánh cho bị thương, hiện tại đang ở trong bệnh viện quân y để chữa trị.
Lão đại, chuyện gì thì em cũng nghe anh, nhưng chuyện này em nhất định phải đòi lại công bằng cho bọn họ nói được.”
Lúc nói ra những lơi này, ánh mắt của Phi Hổ vậy mà phát ra một trận sát khí.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người kia làm ra chuyện phẫn nộ đến như thế nào, mới khiến một người thành thật như cậu ta lại phản ứng như vậy.
Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không có lập tức lên tiếng đáp lại.
Mà anh đưa mắt liếc qua Phi Hổ cùng với hai người binh sĩ đứng ở phía sau lưng của cậu ta.
Sau đó, giọng nói của anh hơi có một chút âm dương quái khí nói ra.
“Thế nên, cậu muốn dẫn theo hai người bọn họ để đi đến trả thù cho mấy anh em bị đánh?”
Đột nhiên bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, thần sắc của Phi Hổ không khỏi có chút mất tự nhiên, ngay cả hai người binh sĩ đứng ở phía sau lưng lúc này cũng lộ ra mấy phần lúng túng.
Còn không đợi cho ba người bọn họ lên tiếng đáp lại, lúc này Trần Viễn không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Các cậu nghĩ rằng quân đội là nơi nào? Là cái chợ cho các cậu muốn đi thì đi hay sao? Hơn nữa, việc này nếu đã giống như cậu nói, vậy thì tôi cũng không thể nào đứng im mặc kệ được.”
Ban đầu nghe được tiếng trách mắng của Trần Viễn, cả ba người bọn họ đều có chút xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.
Thế nhưng, nghe đến mấy lời cuối cùng của anh, vẻ mặt của ba người đều có chút khó tin, đưa mắt nhìn lên.
“Đội trưởng, lời này của anh là có ý gì?”
Thấy ba người một bộ nhìn mình như vậy, Trần Viễn càng thêm tức giận trừng mắt nhìn qua.
“Các cậu còn nghe không hiểu hay sao? Đi, kêu toàn bộ những người còn lại qua đây.
Hừ, anh em của Trần Viễn này cũng không dễ dàng bị ức hiếp như vậy.
Chỉ là một đám nhãi con Hổ Vệ mà thôi, tôi còn không thể thu thập bọn họ được sao?”
Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, nhất thời trên khuôn mặt của ba người Phi Hổ đều không khỏi lộ ra thần sắc kích động.
Ngay sau đó, cả ba người bọn họ đều không có cách nào nhịn được, vội vàng quay ngược trở lại trại huấn luyện, đi tìm những người còn lại kêu ra ngoài.
Hơn mấy phút sau, toàn bộ đơn vị hơn một trăm người đều hàng ngũ chỉnh tề, ánh mắt vô cùng kiên nghị nhìn về phía Trần Viễn.
Thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi cười cười, phất tay nói ra.
“Xuất phát!”
Cứ như thế, đội ngũ hơn trăm người, một đường chạy bộ thẳng hướng về phía doanh trại của bộ chỉ huy quân sư Thủ Đô, trực thuộc quân đoàn đặc biệt tinh nhuệ thành phố.
Đối với người bình thường, sợ rằng một đường này chạy đi cũng phải mất hơn vài tiếng, thể lực sẽ bị tiêu hao hầu như không còn.
Nhưng mà, trải qua mấy tháng được Trần Viễn “tận tâm” huấn luyện, chỉ là khoảng cách vài chục kilomet, đối với những binh sĩ này hoàn toàn không có một chút áp lực nào.
“Một hai… một hai… một hai…”
Thế nên, lúc này Trần Viễn tự mình chạy ở phía trước, mà Phi Hổ cùng với Trần Khâm, Trịnh Hâm chạy ở phía sau.
Những người còn lại thì xếp thành một hàng dài, theo thứ tự từng tiểu đội một, một đường chạy liên tục không có ngừng nghỉ.
Đợi cho khoảng cách đến gần doanh trại hơn chừng trăm mét, lúc này Trần Viễn mới thả chậm lại cước bộ, đồng thời thấp giọng hô lên một tiếng.
“Đứng lại, đứng!”
Tiếng hô của Trần Viễn vừa mới vang lên, tất cả những binh sĩ theo ở phía sau đều đồng loạt dừng lại.
Lúc này, mấy binh sĩ đang đứng gác ở trước cổng của doanh trại, đột nhiên thấy được một nhóm binh sĩ chạy bộ đứng ở trước đơn vị, tất cả đều không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn với hoảng sợ.
Bọn họ cũng không nhận biết đám người Trần Viễn, nhưng thông qua huy hiệu đem ở trên ngực áo của mấy binh sĩ đứng ở phía sau lưng, bọn họ rất nhanh liền có thể đoán được người đến là ai.
“Không xong rồi, bọn họ là người của Long Vệ.
Bọn họ đến đây nhất định là muốn tìm chúng ta để trả thù!”
Vừa nói xong, một người trong số ba binh sĩ đang canh gác ở trước cổng doanh trại không khỏi hốt hoảng, vội vàng cầm lấy chiếc búa gõ lên chuông sắt liên tục không ngừng.
Coong coong…
Coong coong…
Nghe được tiếng báo động của đội cảnh vệ, rất nhanh từ phía bên trong doanh trại liên tục có binh sĩ mặc lấy trang phục huấn luyện vội vàng chạy ra.
Mà người dẫn đầu đội ngũ này là một người đàn ông trung niên, khoảng tầm ba lăm, ba sáu tuổi gì đấy Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này hơn phân nữa là sĩ quan chỉ huy ở đây.
Với lại, từ trên người của đối phương, Trần Viễn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí nhàn nhạt.
Điều này có thể thấy được, đối phương là người đã từng không ít lần ra ngoài chiến trường chém giết.
Chỉ có những binh sĩ trải qua giết chóc, mới có thể mang theo loại sát khí này.
Chỉ là, Trần Viễn ngược lại chẳng hề e ngại chút nào.
Thậm chí, ánh mắt của anh còn mang theo mấy phần châm chọc, nhìn thẳng về phía đối phương.
Mà lúc này, trong lúc Trần Viễn quan sát đối phương, đối phương cũng liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn cũng như hơn trăm binh sĩ đi theo sau lưng của anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới