“Đội trưởng, anh trở về rồi?!” Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở trong doanh địa, lúc này mấy người Tiểu Trần, Phi Hổ và Trần Khâm đều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Đồng thời, thần sắc của bọn họ cũng trở nên buông lỏng không ít. “Được rồi, các cậu cho thu quân, toàn bộ rút về doanh trại, tiếp tục huấn luyện đợi lệnh.
Tôi có việc cần phải đi ra ngoài xử lý, nhanh thì một hai ngày liền trở về, chậm thì mười ngày nửa tháng.
Tóm lại, lần hành động này chính thức chấm dứt, tấ cả cố gắng tăng cường huấn luyện, chờ đợi tôi trở về là được rồi!” Lúc này, Trần Viễn cũng không cùng với bọn họ nói nhảm quá nhiều, trực tiếp nói ra ý định của mình. Mà nghe được lời này của Trần Viễn, tất cả mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Bất quá, bọn họ đối với mệnh lệnh của Trần Viễn vẫn còn chấp hành cực kỳ nghiêm túc. Sau một lúc, toàn bộ người ở bên ngoài doanh địa đều bị rút đi.
Sau đó, bọn họ một đường lặng lẽ trở về căn cứ bí mật ở dưới mặt đất. Đến lúc này, Trần Viễn mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự, đám binh sĩ này vẫn không để cho Trần Viễn cảm thấy bớt lo.
Mặc dù bọn họ là cấp dưới của anh, nhưng trong lòng anh đều coi bọn họ đều là anh em.
Thế nên, Trần Viễn vẫn có chút lo lắng, sợ bọn họ có chuyện xảy ra. Bất quá, lúc này đã xác định những binh sĩ này không có việc gì.
Hơn nữa, chuyện nơi này cũng được giải quyết êm xui.
Lúc này, Trần Viễn mới lần nữa quay trở về nơi gặp mặt với Lương Minh Nguyệt, cùng với vị nhị trưởng lão của Thiên Cơ Môn. Khi hai người bọn họ thấy Trần Viễn chỉ đi một hồi liền quay trở lại, cả hai không khỏi hiểu ý gật đầu.
Sau đó, cũng không thấy Lương Minh Nguyệt làm như thế nào, lúc này từ trong tay áo của cô vậy mà phóng ra một con chim tước, hình thể vô cùng khổng lồ.
Chỉ riêng kích thước thân hình của nó đã dài hơn mười mét, sải cánh lên đến ba, bốn mươi mét.
Bất quá, nếu như chú ý kỹ thì con chim tước này không phải là vật sống, giống như một cỗ khôi lỗi được làm cực kỳ tinh xảo. Bất quá, những thứ này Trần Viễn cũng không quá để ý.
Dù sao, trong đầu anh lưu lại không ít truyền thừa, đối với những đồ vật này cũng không quá xa lạ.
Ngược lại, biểu hiện của hai người Lương Minh Nguyệt và nhị trưởng lão có chút nghi hoặc, khi thấy phản ứng của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Giống như, anh đối với đồ vật này của bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng mà, cả hai người lúc này cũng không có tiếp tục nói thêm lời nào.
Chỉ thấy, Lương Minh Nguyệt hơi nhún người, nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng của con chim tước.
Sau đó, cả nhị trưởng lão cũng vội nhảy lên đi theo. “Trần Viễn, anh cũng theo lên trên đây đi.
Đây là một loại khôi lỗi, có thể tiến hành di chuyển đường dài.
Hơn nữa, trên này còn có trận pháp, có thể đem anh bảo vệ an toàn, không cần lo lắng nửa đường bị rơi xuống đất.” Nghe Lương Minh Nguyệt nói như thế, Trần Viễn không có lên tiếng đưa ra ý kiến.
Ngược lại, thân hình của anh lại rất tự nhiên, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên phía trên. Sau đó, Lương Minh Nguyệt cũng không nói thêm lời nào, liền hướng về phía con chim tước khổng lồ, khẽ hô lên một tiếng. “Đi!” Nghe được tiếng hô này của Lương Minh Nguyệt, con chim tước giống như được sống lại, đôi cánh của nó khẽ vỗ một cái.
Thân hình của nó cứ như thế nhẹ nhàng cất lên trên cao.
Không đến một cái chớp mắt, thân hình của con chim tước lúc này đã bay lên cao hơn trăm mét.
Ngay sau đó, trong miệng của nó phát ra một trận âm thanh, rồi lao vút vào trong không trung bay đi. Cho dù độ cao phi hành của nó không thấp, đã gần tiếp giáp đến tầng mây.
Với lại, tốc độ của con chim tước này vậy mà không hề thua kém gì so với máy bay chuyên dụng, mỗi giây đều có thể vượt qua phạm vi năm trăm mét.
Thời gian không đến vài phút, Trần Viễn vậy mà đã thấy được khung cảnh của thành phố lưu lại dưới chân. “Tốc độ này?” Nhìn thấy được thành phố càng lúc càng trở nên nhỏ dần ở trong tầm mắt, lúc này Trần Viễn có chút líu lưỡi, không thể nào nói nên lời. Mà ngồi ở một bên, thân tình của Lương Minh Nguyệt có chút đắc ý.
Kỳ thật, con chim tước này cũng không phải là của cô.
Nó là của tổ tiên lưu truyền lại.
Nghe nói, vật này trước đây từng là vật dụng để cho các vị tiên nhân phi hành.
Bất quá, cho đến hiện tại toàn bộ Thiên Cơ Môn sợ rằng cũng không lấy ra được con chim tước thứ hai. Dù sao, thứ này cần phải có động lực mới có thể di chuyển được.
Mà động lực để cho nó sử dụng, được tổ tiên của bọn họ gọi là linh thạch.
Hơn nữa, còn cần phải là cực phẩm linh thạch mới có thể khởi động được. Hiện tại, số lương linh thạch ở trên người của Lương Minh Nguyệt cũng không còn lại bao nhiêu.
Nhất là cực phẩm linh thạch, loại này càng thêm khan hiếm.
Thế nên, lúc này kỳ thật Lương Minh Nguyệt cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nhưng mà, chuyện lần này thật sự có quan hệ vô cùng trọng đại, cô cần phải đưa Trần Viễn trở về tiếp nhận truyền thừa trong thời gian sớm nhất.
Nếu không, Lương Minh Nguyệt chỉ sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, Lương Minh Nguyệt cũng muốn khoe khoang một chút, để cho Trần Viễn thấy được, những thế lực có được truyền thừa cổ xưa giống như là Lương gia hay Thiên Cơ Môn đều không phải là những ẩn thế gia tộc kia có thể so sánh được. Bất quá, chính Lương Minh Nguyệt cũng không biết rằng, những thứ này đối với Trần Viễn hoàn toàn không có một chút hứng thú nào.
Đừng nói là cực phẩm linh thạch, ngay cả tiên thạch Trần Viễn cũng có. Chính vì thế, mặc dù cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên với tốc độ di chuyển của chim tước, nhưng đó cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi.
Ngay sau đó, Trần Viễn liền khôi phục trở lại bình tĩnh, cũng không tiếp tục nói thêm chuyện gì. Thấy thế, trong lòng của Lương Minh Nguyệt không khỏi có chút bất mãn.
Bất quá, lúc này cô cần phải tâm trung tinh thần để điều khiển chim tước bay về Thiên Cơ Môn. Mà trụ sở chính của Thiên Cơ Môn lại cách nơi này tương đối xa.
Cho dù tốc độ bay của chim tước cực kỳ nhanh, nhưng ba người bọn họ cẩn phải di chuyển liên tục suốt ba giờ liền, cuối cùng mới đến được một chỗ hòn đảo cách phía đông nam thủ đô khoảng chừng năm trăm hải lý. Đến lúc này, Trần Viễn mới nhìn thấy được phía trên hòn đảo lúc này đang bị một đám sương mù dày đặc bao vây ở xung quanh.
Nếu như vừa rồi không phải Lương Minh Nguyệt nhắc nhở, thật sự Trần Viễn cũng không có cách nào tưởng tượng ra được, nơi này vậy mà còn có một hòn đảo được đặt ở đây. Bất quá, diện tích của hòn đảo này không tính quá lớn.
Theo suy đoán của Trần Viễn, thì nó chỉ tương đương với một thị trấn nhỏ.
Nhưng cho dù là như vậy, để có thể làm cho cả tòa hòn đảo như thế này ẩn nấp kỹ như vậy, Trần Viễn cảm thấy nó cũng là cả một kỳ tích. “Anh đừng nhìn bề ngoài của hòn đảo này chỉ lớn như vậy, nhưng thực chất bên trong diện tích của nó rất lớn.
Hơn nữa, bốn phía quanh đây đều có trận pháp bao vây.
Tàu thuyền bình thường sẽ rất khó phát hiện ra được vị trí của nó, cho dù là sử dụng ra-đa hoặc là vệ tinh quét hình, cũng chỉ có thể nhìn thấy được một tòa đảo nhỏ, không có một chút lực chú ý nào!” Lúc này, Lương Minh Nguyệt đã cho chim tước hạ thấp độ cao xuống.
Sau đó, cũng không thấy rõ Lương Minh Nguyệt làm như thế nào, sương mù vây ở xung quanh đột nhiên tán đi. Cuối cùng, khi toàn bộ sương mù đều lui xuống hết, lúc này Trần Viễn mới có thể cảm nhận được lời nói mà Lương Minh Nguyệt vừa mới nói cho anh nghe. Đây làm sao lại là một hòn đảo? Nó thật sự chẳng khác nào một cái lục địa.
Hơn nữa, linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm.
So với tất cả những nơi mà Trần Viễn đã từng đi qua, anh đều chưa bao giờ cảm nhận được linh khí lại dư thừa đến như vậy.
“Thế nào? Có phải anh đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đúng không? Đây là Thiên Cơ Đảo, cũng là tổng đàn của Thiên Cơ Môn.
Nơi này trước đây đã từng được một vị tiên tổ dùng lấy thần lực, đem một mảnh lục địa di chuyển ra đến.
Bất quá, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, hơn nữa linh khí càng lúc càng trở nên thiếu thốn.
Thế nên, Thiên Cơ Đảo trước đây đã từng là một tòa thành địa, khiến cho người người đều vô cùng ngưỡng vọng, hướng đến.
Hiện tại, nó bất quá cũng chỉ là một tòa đảo có diện tích lớn một chút, linh khí cũng nhiều hơn một chút mà thôi.
Cho dù là đem toàn bộ linh khi ở đây tụ vào một chỗ, cũng không thể so với Thánh Địa trước đó được.” Mặc dù bên trong lời nói của Lương Minh Nguyệt hơi có mấy phần phóng đại.
Nhưng mà, trong lòng của Trần Viễn lúc này cũng không nhịn được cảm thấy cực kỳ chấn động. Cả một tòa lục địa lớn như vậy, vậy mà tiên tổ của Lương Minh Nguyệt nói di chuyển liền di chuyển.
Hơn nữa, linh khí ở đây đã nồng đậm đến trình độ này, vậy mà còn không có cách nào so sánh với thời đại Thánh Địa trước đây.
Nói như vậy, chẳng lẽ trước đó toàn đảo này có được linh khí nồng đậm đến mức có thể tạo thành sương mù hay sao? Giống như nhìn thấy được sự nghi ngờ ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Lương Minh Nguyệt mới lần nữa mở miệng ra để giải thích. “Anh cũng đừng có cho rằng tôi đang nói khoác, nơi này thật sự đã từng là một tòa Thánh Địa.
Thế nên, trình độ linh khí dư thừa của nó anh cũng không thể nào tưởng tượng nỗi đâu.
Tôi đã từng nghe tiên tổ kể lại, trước đây cả tòa đảo này đều thường xuyên có linh khí hội tụ thành mưa rơi xuống.
Hơn nữa, nơi này trước đây cũng từng có được mấy tòa linh trì.
Mà anh cũng đã biết rõ, tác dụng của linh trì so với linh khí phải mạnh hơn rất nhiều.” Mặc dù trong lòng lúc này đã tin đến mấy phần, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy hết sức rung động.
Kỳ thật, nếu đổi lại là trước đây, Trần Viễn thật sự rất khó tiếp nhân.
Dù sao, bản thân là người trải qua quân đội rèn luyện, anh đối với tiên thần đều không hề tin tưởng một chút nào. Thế nhưng, từ khi phát hiện ra từng cái bí mật của cái thế giới này, anh mới biết được mình thật sự nhỏ bé đến như thế nào..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!