“Tốt, hiện tại bắt đầu truyền thừa đi, tôi cũng không có thời gian để chơi đùa với các người!”
Lúc này, Trần Viễn tràn đầy khí thế, trực tiếp xông về phía một chỗ chùm sáng ở gần đó, đưa tay bắt lấy.
Thấy được một màn này, những chùm sáng còn lại đều không khỏi sợ hãi, kinh hô lên.
Bất quá, nếu như Trần Viễn đã tự mình đưa ra lựa chọn, bọn chúng cũng không có cách nào cưỡng ép.
Huống hồ, trên đỉnh đầu của Trần Viễn lúc này còn có hư ảnh Phượng Hoàng, thật sự để cho bọn chúng cảm thấy hết sức áp lực.
Oanh!
Chùm sáng vừa bị Trần Viễn bắt tới tay, tức thì một cỗ ý thức vô cùng cường đại xông thẳng vào trong linh hồn của anh.
Mới đầu, Trần Viễn cảm giác cơ thể của mình hơi chút choáng váng, có phần khó chịu.
Nhưng sau một lúc, rất nhanh toàn bộ truyền thừa đều bị Trần Viễn trực tiếp tiêu hóa hết.
Đồng thời, một trận cười to vang lên.
“Ha ha ha, Võ Thần ta cuối cùng cũng có được người kế thừa rồi.
Kể từ lúc này, hắn chính là truyền nhân của Võ Thần ta, cũng chính là người mang theo ánh sáng huy hoàng đem đến cho thế giới này! Ha ha ha…”
Nghe được tiếng cười tràn đầy khoái trá này, cho dù là những chùm sáng còn lại đều tỏ ra vô cùng khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được dành cho đối phương mấy phần hâm mộ.
Kỳ thật, phần lớn bọn họ đều đã lưu lại ý thức của mình ở trong Truyền Thừa Điện này rất nhiều năm.
Mỗi một trăm năm đều sẽ có người tiến vào tiếp nhận truyền thừa.
Nhưng phần lớn bọn họ đều không có cách nào tiếp thu truyền thừa của những vị đại lão này, nhiều nhất chỉ phân ra một chút công pháp, hoặc là điển tịch sơ cấp mà thôi.
Tất nhiên, những công pháp điển tịch sơ cấp này là đối với các vị đại lão mà thôi, còn đối với những người được tiếp nhận truyền thừa, thì đây tuyệt đối là một lần thu hoạch cực lớn.
Thậm chí, mấy vạn năm trước, có người còn nhận được một quyển kiếm điển, trực tiếp đột phá đến cảnh giới địa tiên.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, người kia cũng không có cách nào bước ra con đường cuối cùng kia, rốt cuộc thọ nguyên hao hết mà chết.
Lần này, nghe được tiếng cười của đối phương, đương nhiên là những đại lão này đều đã suy đoán ra được, người trẻ tuổi trước mặt hơn phân nửa là đã tiếp thu hết truyền thừa của hắn.
Nếu không, lúc này hắn sẽ không có đắc ý quên hình như vậy.
Tất nhiên, việc nhận được truyền thừa cũng không có nghĩa là Trần Viễn lập tức liền sẽ phi thăng thành tiên.
Trước mặt, Trần Viễn ít nhất cũng phải đem cảnh giới của mình đột phá đến địa tiên, lại trải qua chín chín tám mươi một lượt lôi kiếp, lúc đó anh mới chân chính thành tiên.
Bất quá, muốn đột phá đến cảnh giới địa tiên, Trần Viễn cần phải hao tốn rất nhiều thời gian để lĩnh hội ra pháp tắc, đây là một bước cơ bản nhất, không biết đã để cho bao nhiêu thế hệ thiên tài mang theo chấp niệm mà buông bỏ.
Đây không phải chỉ là nguyên tắc của trời đất đơn giản như vậy, pháp tắc giống như là một con đường.
Mà ở đó, người mở đường sẽ phải tự mình đi ra từng bước, cho đến đi đến cuối cùng mới thôi.
Nhưng mà, Trần Viễn muốn bước ra một bước này cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Bất kỳ là ai, bất kỳ một người tu luyện nào, nếu như muốn lĩnh hội được pháp tắc của thế giới này, thì người đó cần phải hòa mình vào trong thế giới, xem bản thân giống như thiên địa, đồng cảm cùng nó chia sẽ con đường mà mình đã đi.
Đây chỉ là một trong số những phương pháp đơn giản nhất để người tu luyện có thể lĩnh hội được pháp tắc.
Đồng thời, nó cũng là con đường phức tạp nhất, không phải bất kỳ ai cũng có thể đi qua.
Đương nhiên, thế giới trước đây cũng không phải là không có những phương pháp khác lĩnh ngộ pháp tắc đơn giản và nhanh hơn.
Nhưng phần lớn những phương pháp đó đều cần đến các loại thiên tài địa bảo vô cùng quý hiểm.
Cho dù là Tiên Cung, trước kia cũng không có nhiều bảo vật giống như vậy.
Nếu không, hơn trăm vạn năm trước, bọn họ cũng không bước vào con đường diệt vong.
Hiện tại, đến phiên Trần Viễn muốn bước ra một con đường này, cũng cần trải qua muôn vàn khó khăn, thậm chí là khó có thể bước ra được một bước cuối cùng.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ đều cho rằng việc truyền thừa đến đây là kết thúc, trong lòng còn mang theo mấy phần áo não dự định rời đi.
Bỗng dưng, hai mắt của Trần Viễn lại mở ra.
Sau đó, bàn tay của anh khẽ vung lên, hướng về phía một chỗ chùm sáng ở gần chụp tới.
Vừa nhìn thấy một màn này, tất cả chùm sáng còn lại đều không khỏi sợ hãi kinh hô lên.
Nhất là chùm sáng vừa mới được Trần Viễn chụp ở trong tay.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Đừng nên lộn xộn, truyền thừa của bọn ta không phải là ai cũng có thể tiếp nhận được.
Vừa rồi ngươi đã tiếp nhận truyền thừa của Võ Thần, nếu còn muốn tiếp nhận truyền thừa của ta, ngươi chỉ có một kết cụ duy nhất, đó chính là bạo thể mà chết!”
Nghe được âm thanh của đối phương nói ra, tất cả những chùm sáng còn lại đều đồng loạt biểu thị đồng ý.
Bọn họ cũng không phải là không muốn giao hết toàn bộ truyền thừa cho người kế nhiệm.
Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ dựa vào một chút thực lực của Trần Viễn, tuyệt đối là không thể nào tiếp nhận được cỗ truyền thừa thứ hai.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ suy nghĩ như thế nào, động tác của Trần Viễn đều không có ngừng lại.
Anh rất nhanh gọn, dứt khoát, trực tiếp đem chùm ánh sáng trên tay đập mạnh vào trên mi tâm.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu óc của Trần Viễn lúc này nhiều thêm vô số ký úc, hình ảnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới