Không biết có phải vì con quái vật khổng lồ kia xuất hiện để cho bầy thú hoảng sợ hay không.
Lúc này, Trần Viễn ôm lấy Chương Tử Di một đường bay đi cũng không hề gặp trở ngại gì.
Qua một ngày một đêm bay không ngừng nghỉ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được một tòa đảo nhỏ, cách không trung khoảng tầm hơn mấy chục kilomet.
Bằng vào tốc độ hiện tại của bản thân, Trần Viễn tin tưởng chỉ cần bay không đến nửa giờ liền có thể đến nơi.
“Phía trước có một hòn đảo nhỏ, chúng ta tạm thời lên đảo nghỉ ngơi một hồi.
Sau đó lại lần nữa lên đường, hy vọng là chúng ta có thể tìm ra được di tích của Cổ Chiến Trường càng sớm càng tốt.”
Không biết vì sao, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi có một chút thất thỏm, bất an.
Thế nên, anh mới hướng về phía Chương Tử Di vẫn còn bị ôm ở trong ngực lên tiếng đề nghị.
Đối với yêu cầu của Trần Viễn, Chương Tử Di tất nhiên là không có ý kiến gì.
Ngay sau đó, hai người bọn họ bắt đầu hướng về phía hòn đảo kia bay tới.
Mặc dù nói là đảo nhỏ, nhưng kỳ thật diện tích của hòn đảo này lại không hề nhỏ một chút nào.
Hơn nữa, từ phía không trung nhìn xuống, hình thù của nó hơi có chút giống với một con rồng đang uốn lượn.
“Ồ?!”
Vừa mới ôm lấy Chương Tử Di từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc, trong miệng cũng khẽ ồ lên một tiếng.
Bởi vì, linh khí ở trên hòn đảo này vậy mà vô cùng nồng đậm, so với Thiên Cơ Đảo lần trước mà Trần Viễn được Lương Minh Nguyệt đưa đến, còn phải nồng đậm hơn rất nhiều.
Tất nhiên, đây là so với bên ngoài Thiên Cơ Đảo mà thôi, cũng không thể nào so được với vị trí trung tâm, nằm ở trên đỉnh Thiên Sơn được.
Bất quá, cho dù là như vậy, điều này cũng để cho Trần Viễn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Trong khi đó, vẻ mặt của Chương Tử Di thì càng không thể nào diễn tả bằng lời hết được.
“Lẽ nào, đây chính là Thần Long đảo ở trong truyền thuyết?!”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong miệng của Chương Tử Di không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Nghe được tiếng kinh hô này của cô, Trần Viễn cũng xoay đầu nhìn lại.
“Thế nào? Cô cũng nhận ra được lai lịch của hòn đảo này?”
Thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, khuôn mặt của Chương Tử Di không khỏi xấu hổ đỏ bừng lên.
Sau đó, cô liên tục lắc đầu nói ra.
“Tôi cũng không biết, nhưng từ trong điển tịch của gia tộc ghi lại, thì ở vùng cực bắc của địa cầu, từng có một tòa tiên đảo, được gọi là Thần Long đảo.
Bất quá, dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ai thấy qua hình dáng của Thần Long đảo là như thế nào.”
Nghe Chương Tử Di lên tiếng giải thích, lông mày của Trần Viễn bất chợt khẽ hơi nhíu lại.
Nhưng mà, sau đó anh cũng không có nói thêm lời nào, dùng lấy ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh, bắt đầu chậm rãi quan sát.
Không nhìn thì không biết, nơi này vậy mà có một tầng sương mù mờ mịt.
Mặc dù cũng không đến mức ảnh hưởng hai người bọn họ quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng điều này cũng để cho hai người bọn họ sinh ra cảnh giác.
Dù sao, nơi này chỉ là một vùng đất bằng phẳng, hơn nữa bốn phía xung quanh cũng không có cây cối hay đồ vật gì che lắp, đột nhiên toát ra một mảnh sương mù, tất nhiên không thể không có phòng bị.
Thế nhưng, không nghe được âm thanh nhắc nhở của thánh nữ ở trong Tiên Cung, Trần Viễn cũng không đến mức lo lắng.
Ngay sau đó, cả hai người bọn họ cẩn thận theo một chỗ phương hướng đi tới.
Đi được khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, vượt qua năm sáu kilomet.
Lúc này, bước chân của Trần Viễn hơi chậm lại một chút.
Thấy thế, đi theo bên cạnh cả anh, Chương Tử Di lộ ra mộ vẻ lo lắng, thấp giọng lên tiếng hỏi thăm.
“Thế nào?”
“Suỵt!”
Nhưng mà, Trần Viễn lập tức đưa tay lên ra hiệu, để cho cô giữ im lặng.
Sau đó, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía một chỗ vách đá ở gần đó, trong con ngươi bắn ra từng trận tinh quang.
“Là ai? Đi ra đi!”
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, phía sau vách đá vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn sắp bắt đầu thiếu đi kiên nhẫn, đột nhiên một cái bóng người từ phía đằng sau vách đá chậm rãi bước ra.
Người này một thân quần áo rách rưới, cả người gầy còm, trên mặt cũng đều là vết bẩn, nhìn không được rõ hình dáng, cũng rất khó phân biệt đối phương là nam hay nữ.
Bất quá, ánh mắt của Trần Viễn vẫn đang nhìn chăm chăm về phía đối phương, không một chút lơi là cảnh giác.
“Các người là ai? Vì sao lại đến được nơi này?”
Giọng nói của kẻ đứng phía đối diện có chút khàn khàn, cho dù Trần Viễn có được thính giác nhạy bén, anh cũng không có cách nào phân biệt được giới tính của đối phương.
“Chúng tôi bị lạc đường, thế nên mới lưu lạc đến hòn đảo này.”
Mặc dù không có phân biệt được đối phương là nam hay nữ, nhưng Trần Viễn vẫn lên tiếng đáp lại.
Nghe thế, thân ảnh kia có chút ngước đầu nhìn lên, quan sát lấy Trần Viễn và Chương Tử Di.
Mà hai người vừa bị ánh mắt của đối phương nhìn đến, đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái.
Ngay sau đó, âm thanh của nữ tử ở trong đầu của Trần Viễn cấp tốc vang lên.
“Cẩn thận!”
Nghe được tiếng hô này, Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng hốt hoảng, vội kéo lấy Chương Tử Di tránh lui về phía sau vài bước.
Nhưng mà, thân ảnh ở phía đối diện đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới