“Chàng trai à, cậu thật sự không muốn ở lại ăn cơm với chúng tôi sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn đi về phía trước sân, bà cụ hơi có chút chờ mong, hướng về phía anh hô khẽ lên một tiếng.
“Xin lỗi cụ, cháu thật sự là đang có việc, tạm thời không thể ở lại đây dùng cơm với hai cụ được.
Khi nào xong việc, cháu lần nữa sẽ ghé thăm.
Đến lúc đó, cháu nhất định sẽ ở lại dùng cơm với hai cụ!”
Nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của bà cụ, thần sắc của Trần Viễn hơi lộ ra mấy phần áy náy, khóe môi khẽ kéo lên, cố gắng nặn ra một nụ cười thật hiền lành, hướng về phía bà cụ đáp lại.
Nghe thế, trong đôi mắt đã hơi có phần đục ngầu của bà cụ lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ cười lên một tiếng.
“Cậu nói rồi đấy nhé! Lần sau, cậu nhất định phải tới đây ghé chơi, tôi sẽ bảo ông ấy đãi cậu vài món đặc sản.
Nơi này mặc dù không phải giàu có gì, nhưng thực phẩm ở đây lại đặc biệt vô cùng tươi ngon.
Nhất là mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ trước sân này của chúng tôi, cho dù là mấy đứa con cháu ở trên thành phố đều không có lộc ăn đâu đấy!”
Nghe bà cụ nói như vậy, Trần Viễn vẫn là nhịn không được, cười lên một tiếng đáp lại.
“Xin cụ cứ yên tâm! Sau khi xong việc, cháu nhất định sẽ tới đây ghé thăm!”
Lời nói của Trần Viễn biểu hiện vô cùng chân thành.
Sau một hồi, anh cuối cùng lại hướng về phía hai cụ, nói ra.
“Thôi, cháu đi nhé! Hẹn các cụ lần sau gặp lại!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn càng lúc càng xa, lúc này bà cụ cũng vội thu lại tầm mắt.
Chỉ có điều, ánh mắt của bà cụ khi nhìn về phía Cụ Tôn, dường như lại mang theo mấy phần trách cứ.
“Cái ông lão này, vừa rồi nhất định là ông đã nói gì đó, thế nên nên thằng bé mới không ở lại dùng cơm với chúng ta có đúng không?”
Nghe bà cụ quở mắng, Cụ Tôn cũng không có phản bác, mà chỉ cười lành, đáp lại.
“Bà đừng có suy nghĩ lung tung, cậu ta thật sự là có việc gấp phải làm.
Nếu không, tôi cũng không có đem ra vật quý như vậy, đưa tặng cho cậu ta, đúng không?!”
Nghe ông cụ nói như thế, nghĩ nghĩ một hồi, bà cụ cảm thấy cũng rất có đạo lý.
Thế nên, bà cụ cũng không có tiếp tục trách mắng nữa.
Ngược lại, trong âm thanh mang theo một chút thở dài.
Cuối cùng, bà cụ xoay người, bước nhanh vào bên trong nhà gỗ.
Thấy thế, ông cụ cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng.
“Lão đại, tôi nghe nói anh vừa mới trốn ra khỏi viện?”
Đang trên đường trở lại thành phố, Trần Viễn đột nhiên nhận được điện thoại từ Tiểu Trần gọi đến.
“Ừm, cậu gọi tôi có việc gì hay không?”
Nghe âm thanh của Trần Viễn mang theo mấy phần tâm sự nặng nề, Tiểu Trần hơi thoáng do dự một chút.
Sau đó, cậu ta mới chậm chạp nói ra.
“Lão đại, anh có còn nhớ lần trước anh để cho tôi lưu ý đến tin tức của chị Thục Hiền hay không?”
“Ừm! Thế nào? Cậu đã tìm ra vị trí của cô ấy?!”
Trong lòng của Trần Viễn hơi có một thoáng giật mình, ánh mắt cũng mang theo mấy phần mừng rỡ hô lên.
Thế nhưng, câu trả lời tiếp theo của Tiểu Trần lại để cho anh hơi có mấy phần thất vọng.
“Cũng không phải như vậy.
Nhưng theo tin tức mà em điều tra ra được, thì chị ấy đang thuê nhà, sống ở hải ngoại.
Địa chỉ cụ thể em cũng quá rõ ràng.
Nhưng phương hướng đại khái thì em vẫn có thể xác định ra được.
Anh cũng biết rõ, khoảng thời gian này em bị giám sát rất nghiêm.
Hiện tại, em đang dùng thiết bị vệ tinh cá nhân mới có thể liên lạc được cho anh.
Thế nên, nếu như anh muốn tìm gặp chị ấy, vậy thì em sẽ gửi một chút thông tin qua cho, sau đó anh có thể tự mình tiến hành tìm kiếm một phen.
Em nghĩ, chỉ ấy cũng cách khu vực mà em điều tra không có bao xa.”
Nghe ra được bên trong giọng nói của Tiểu Trần mang theo mấy phần áy náy, lúc này tâm tình của Trần Viễn cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
“Tốt, vậy cậu gửi địa chỉ của cô ấy qua số điện thoại này cho tôi.
Ừm, tốt nhất là nên mã hóa một chút, tôi cũng không muốn có người tìm ra vị trí của cô ấy trước tôi!”
“Vâng, em biết rồi! Vậy em sẽ gửi địa chỉ tạm thời của chị ấy qua cho anh.
Lão đại, chúc anh may mắn!”
Nói xong lời này, Tiểu Trần cũng vội vàng tắt điện thoại.
Ngay sau đó, Trần Viễn cũng nhận được tin nhắn của cậu ta gửi đến.
Nhìn địa chỉ một chút, lại nhìn nhìn bức thư Cụ Tôn vừa mới đưa cho, trong lòng của Trần Viễn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Lần trở về này, thật sự là có quá nhiều biến chuyện xảy ra, để anh không có cách nào chuẩn bị.
Hơn nữa, bản thân còn bị lôi kéo vào trong một mớ phức tạp, hiện tại còn phải đi ra nước ngoài một chuyên.
Nhưng mà, trước khi rời đi, Trần Viễn vẫn muốn đến gặp một người.
Có lẽ, người này sẽ giúp anh tìm hiểu được không ít tin tức quan trọng.
Nghĩ liền làm, Trần Viễn vội vàng hướng về phía tài xế lái xe ô tô, hô lên một tiếng.
“Chở tôi đến Đông Thành!”
Nghe tiếng hô này của anh, tài xế lái xe ô tô hơi thoáng giật mình một chút.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới