Trở về trong tâm trạng rối loạn, Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể từ trong nhà của Lưu Thục Hiền rời đi.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Đột nhiên, âm thanh của Tiêu Hân Hân ở phía sau lưng của anh vang lên.
“Viễn, anh đi đâu mới về?!”
Nghe được âm thanh này của cô, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật thoát, thiếu chút nữa là bị nhảy dựng lên.
Quả thật, mấy ngày hôm nay biểu hiện của Tiêu Hân Hân rất kỳ lạ.
Hơn nữa, vừa rồi động tác của cô lại chẳng hề gây ra bất kỳ một chút tiếng động nào.
Cho dù bởi vì tâm thần có chút hỗn loạn, Trần Viễn cũng thật sự không có cảnh giác.
Thế nhưng, nói như thế nào thì anh cũng là một đặc công đứng đầu đội Long Vệ, có thể dễ dàng bị một người không có luyện tập nào giống như Tiêu Hân Hân tiếp cận mình ở khoảng cách gần như vậy thật sao?
Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc.
Nhưng lúc này, bị ánh mắt của Tiêu Hân Hân nhìn đến, Trần Viễn cũng không có cách nào giả lơ, chỉ có thể chậm chạp đáp lại.
“Có một chút việc, đi ra ngoài nên trở về hơi trễ.
Hôm nay, cô không có làm việc sao? Thế nào giờ này còn đứng ở đây?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt của Trần Viễn vẫn không quên quan sát sắc mặt của Tiêu Hân Hân một phen.
Không nhìn Trần Viễn còn không biết, lúc này trên người của Tiêu Hân Hân vậy mà nồng nặc mùi rượu.
Hơn nữa, bình thường rất ít nhìn thấy Tiêu Hân Hân trang điểm, nhưng hôm nay cô lại trang điểm rất đậm.
Với lại, quần áo trên người còn nồng nặc nước hoa.
Mặc dù nói, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân cũng không có một chút tình cảm nào.
Nhưng mà, nói như thế nào hiện tại Tiêu Hân Hân cũng là vợ của anh, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh luôn có loại cảm giác như đang bị vợ của mình phản bội.
Chỉ có điều, hơi suy nghĩ lại một chút, Trần Viễn không khỏi lắc lắc đầu.
So với Tiêu Hân Hân, thật ra anh cũng không hề tốt đẹp gì.
Bất quá, giờ này Tiêu Hân Hân tìm đến anh là có việc gì?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, âm thanh của Tiêu Hân Hân lại lần nữa vang lên.
Mà lần này, Trần Viễn bị lời nói của cô làm cho cứng đờ, không cách nào có thể kịp phản ứng lại.
“Tôi có thể đi vào trong phòng của anh được không?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hân Hân muốn đi vào trong phòng của anh.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô không giống như là chỉ đi vào bên trong một chút rồi thôi.
Thế nhưng mà, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Tiêu Hân Hân không phải nên rất chán ghét mình hay sao?
Không đúng, kể từ ngày hôm qua, biểu hiện của Tiêu Hân Hân đều rất lạ.
Bình thường cô ta cũng không nên uống rượu đến say mèm như vậy mới phải?
Vừa nghĩ đến chỗ này, Trần Viễn còn không kịp lên tiếng từ chối, Tiêu Hân Hân đã tự mình đem cửa phòng của anh đẩy ra.
Sau đó, cô một mạch đi thẳng tới phòng ngủ của Trần Viễn, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.
Mặc dù phòng ngủ này của phòng ngủ so với mấy căn phòng khác cũng không có khác biệt gì.
Nhưng bên trong lại không đến mức lộn xộn giống như phòng của Tiêu Lộ Lộ, cũng không bài trí nhiều thứ xa hoa giống như mẹ của cô, càng không sắp xếp nhiều tầng giá sách giống như phòng của cô.
Chỉ có, thì đó chẳng qua chính là hương vị đàn ông.
Đúng, căn phòng này của Trần Viễn rõ ràng tràn đầy hương vị đàn ông, không có một chút mùi hương nào, cũng chẳng có bất kỳ đồ vật kỳ lạ nào xuất hiện qua.
Nếu có, thì đó chính là mấy bộ quân trang đã được sắp xếp cẩn thận ở bên trong hộc tủ.
“Này, cô muốn làm gì?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đột nhiên xông vào trong phòng của minh, sau đó đem hộc tủ mở ra, còn giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó.
Chuyện này để cho Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần cảnh giác, đưa mắt nhìn về phía cô.
Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại không trả lời câu hỏi của Trần Viễn.
Ngược lại, cô hướng về phía trước người của anh hơi đưa mũi hít nhẹ một cái.
“Trên người anh, còn có được mùi nước hoa của phụ nữ.”
Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn nhất thời liền hoảng sợ đến giật bắn người.
Anh đã từng nghe mọi người nói qua, phụ nữ có một cái mũi rất thính, có thể phân biệt được bất kỳ mùi nước hoa nào của người khác.
Lần này, tự mình chứng kiến đây hết thảy, anh cho dù không muốn tin, cũng chỉ có thể tin.
Thế nhưng, còn không để cho Trần Viễn kịp lên tiếng giải thích.
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã xoay người rời đi, chân bước vô cùng nhẹ nhàng, không hề giống như là đang say rượu một chút nào.
“Cái này…”
Trần Viễn còn đang muốn lên tiếng giải thích.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới