“Xin giới thiệu với cô một chút, đây là bạn học cũ của tôi, Thu Trang.
Còn đây là bạn anh, cũng từng làm bà chủ của anh, Thục Hiền.
Hai người các cô có thể tự làm quen với nhau, tôi đi mua một chút đồ dùng cá nhân.”
Nói xong, Trần Viễn giống như là đang chạy trốn, trực tiếp chạy vào bên trong cửa hàng, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt như hình viên đạn của hai người phụ nữ đang nhìn về phía anh.
“Lão đại, anh lại đến nữa à?”
Nhìn thấy Trần Viễn hấp ta hấp tấp từ bên ngoài chạy vào trong cửa hàng tạp hóa.
Lúc này, Tiểu Trần không khỏi tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt nhìn anh.
Mà Trần Viễn cũng không có nói nhiều, trực tiếp lựa chọn mua một số đồ dùng cá nhân cần thiết cho Lưu Thục Hiền, sau đó nhanh chóng tính tiền rồi rời đi.
Lúc Trần Viễn đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, hai người phụ nữ không biết từ lúc nào, lại tỏ ra vô cùng thân thiết.
Thậm chí, bọn họ còn nói cười vui vẻ với nhau.
“Chị Thục Hiền, nếu như chị có thời gian, có thể đến nhà của em chơi.
Nhà em cách nhà anh Viễn cũng không có bao xa.”
“Thật à? Vậy tối nay chị sẽ kêu anh Viễn đưa qua nhà em chơi.
Đây là lần đầu chị về quê của anh Viễn, cũng không biết đi nơi nào.”
“Dạ vâng, vậy tôi nay em sẽ mua ít đồ ăn về làm bữa tiệc nhỏ, mừng anh chị lần đầu về quê chơi.”
Lúc đứng nghe hai người nói chuyện với nhau Trần Viễn còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Nhưng sau khi cả hai người thấy Trần Viễn từ bên trong cửa hàng tạp hóa đi ra ngoài, trên tay còn cầm theo một mớ đồ lỉnh kỉnh.
Lúc này, câu chuyện của hai người bọn họ mới dừng lại.
Mà Thu Trang thì tìm lấy lý do, xin phép được về trước, chỉ còn lại Lưu Thục Hiền, đang dùng một loại ánh mắt vô cùng ý vị nhìn lấy Trần Viễn.
“Làm sao? Trên mặt tôi có dính thứ gì hay sao?”
Trần Viễn không khỏi đưa tay sờ sờ lên mặt.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Thục Hiền lại khẽ cười một tiếng, để cho anh cũng không biết chẳng ra làm sao.
Cuối cùng, anh hơi lắc lắc đầu, rồi tự mình mang theo đồ đạc đi về phía trước.
Tất nhiên, Lưu Thục Hiền cũng chậm rãi theo ở phía sau.
Hai ngươi lúc này cực kỳ ăn ý, duy trì khoảng cách khoảng chừng hai ba bước chân.
Đợi đến lúc đi tới cửa nhà, Trần Viễn rốt cuộc mới nhịn không được, quay đầu lại nhìn lấy Lưu Thục Hiền, hỏi thăm.
“Vừa rồi, cô ấy đã nói gì với cô? Không phải là kể ra mấy chuyện xấu lúc tôi còn nhỏ đấy chứ?”
Vừa hỏi, Trần Viễn vừa cố ý quan sát biểu hiện ở trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền.
Nhưng mà, thái độ của Lưu Thục Hiền lại vô cùng thản nhiên, cũng không có lộ ra bất kỳ một sự khác thường nào.
Ngược lại, cô hơi mỉm cười, nhìn lấy anh.
“Chuyện của phụ nữ, anh cũng muốn nghe thật sao?”
“Ầy, vậy thì thôi đi!”
Nghe Lưu Thục Hiền trả lời như vậy, Trần Viễn cũng không có cách nào mở miệng hỏi tiếp, đành phải sờ sờ lên sống mũi, sau đó mở cửa bước vào trong nhà.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, Lưu Thục Hiền nhất thời nhịn không được, che miệng lên mỉm cười.
Buổi tối, tầm hơn bảy giờ, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ, Lưu Thục Hiền liền cùng với Trần Viễn đi ra ngoài.
Nhưng lúc hai người bước ra đầu ngõ, Trần Viễn lại có chút nhịn không được, liên tục nhìn lấy Lưu Thục Hiền cười không ngừng.
Nhất thời, Lưu Thục Hiền không khỏi liếc mắt, trừng lấy anh một cái.
“Anh cười cái gì? Chẳng lẽ tôi mặc đồ như vậy đi ra ngoài không được hay sao?”
Bởi vì buổi tối hôm nay Lưu Thục Hiền mặc đồ, hơn nữa còn đi dép mộc, thật sự chẳng khác gì mấy so với gái quế.
Thế nên, Trần Viễn thật sự rất khó nhịn, cứ liên tục quay đầu nhìn lấy cô.
Lúc này anh nghe Lưu Thục Hiền có ý trách mắng, mới vội vã lên tiếng giải thích.
“Không phải, không phải.
Là tôi thấy cô khác người, à, không đúng.
Là tôi cảm thấy cô lúc này thật sự rất giống gái quê, hoàn toàn không giống bộ dạng của một bà chủ mà tôi đã từng quen biết, nên nhìn có phần lạ mắt mà thôi.”
“Thật không?”
Nghe Trần Viễn giải thích, Lưu Thục Hiền lại hơi có phần không tin, vẫn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía anh.
“Ầy…”
Thấy bộ dáng của Lưu Thục Hiền như vậy, Trần Viễn cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.
Nhưng vào lúc này, hai người đã nhanh đi tới cuối ngõ, tới nhà của chị em thằng Cọt.
“Chị hai, là anh ** Đen tới chơi!”
Từ phía ngoài sân, âm thanh của thằng ** Cọt gọi thẳng vào trong nhà, để cho chị gái của nó là Thu Trang không khỏi lên tiếng trách mắng.
“Cái thằng này, chị hai đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi anh ấy bằng tên ** Đen, phải gọi là anh Viễn, có biết chưa?”
“Dạ, em biết rồi chị hai!”
Nghe chị hai trách mắng, thằng ** Cọt rất vâng lời, ngoan ngoãn đáp lại.
Thế nhưng, sau một giây, âm thanh của nó lại lần nữa vang lên.
“Anh ** Đen, hôm nay anh dẫn bạn gái tới chơi đấy à? Em nghe nói, anh đang làm việc ở trên thành phố.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới