Tòa công viên nước này trước đây từng là biểu tượng một thời của huyện Cam Hải, nó đã được đầu tư lên đến hơn cả ngàn tỷ.
Nhưng mà, vào mấy năm trước, chính sách phía trên thay đổi liên tục, dẫn đến công trình bị đình chỉ thi công.
Đến cuối cùng, các nhà đầu tư vì bị thua lỗ, nên đành phải rút vốn, dẫn đến công trình dần dần bị bỏ hoang, trở thành một tòa phế tích.
Cho đến hiện tại, nó đã thành một công viên bị cỏ dại mọc đầy khắp nơi, là nơi sinh sống của mèo hoang, cho dại.
Thỉnh thoảng, ở đây còn truyền ra mấy lời đồn thổi, có liên quan đến rất nhiều chuyện ma quái.
Nếu đổi lại là một người khác, vào thời điểm hiện tại đi đến một chỗ công trình như thế này, nhất định sẽ cảm thấy e ngại.
Nhưng đối với Trần Viễn, một người đã từng nhìn thấy hàng trăm cái xác, nằm ngổn ngang ở ngay trước mặt.
Thậm chí, có đoạn thời gian anh cùng ăn ngủ với xác chết.
Chính vì thế, những chuyện này đối với anh mà nói, hoàn toàn không có một chút đáng sợ nào.
Ngược lại, anh cũng rất muốn biết, trên đời này thật sự có linh hồn hoặc là ma quỷ như người ta đồn đại hay không.
Chỉ đáng tiếc, những thứ như vậy anh lại chưa một lần nào được trải nghiệm qua.
“Ừm?!”
Đột nhiên, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại, lông mày cũng hơi nhíu chặt một cái.
Vừa rồi, sau khi đi vào bên trong tòa công viên bị bỏ hoang này, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng kinh khủng, tán phát ra bên ngoài.
Sau đó, anh nhìn thấy mấy cái hắc ảnh, từ trong bóng tối lảo đảo đi ra.
Mặc dù trên thân của những cái bóng đen này, chỉ tản mát ra khí tức của võ giả cấp bậc võ sư nhị giai, tương đương với một vị cao thủ nhị lưu trên giang hồ.
Thế nhưng, số lượng lúc này lại nhiều đến gần cả chục người.
Hơn nữa, trong này còn xen lẫn một cỗ khí thế đã đạt đến cấp bậc đại sư.
Phải biết mỗi một vị võ giả ở trong thế giới này đều là tồn tại cực kỳ khan hiếm.
Dù sao, thế giới hiện đại không khí ngày càng trở nên ô nhiễm, nguồn linh khí cũng trở nên khan hiếm đến cực đồ.
Mà mỗi một vị võ giả, muốn bước lên con đường tu luyện dài dòng, xa xôi cần phải hao tốn rất nhiều tài nguyên, nhất là những võ giả đã đạt đến cấp bậc võ sư trở lên, thì càng cực kỳ khó có thể đạt được.
Bởi vì, phần lớn võ giả, lúc mới bắt đầu tu luyện, đều cần phải trải qua một quãng thời gian rèn luyện thể chất, duy trì cường độ tập luyện cực kỳ cao.
Mà để có thể đạt được cấp bậc cao hơn, bọn họ không chỉ bỏ tốn ra nhiều thời gian, còn cần phải có các loại dược vật, dùng để rèn luyện thân thể.
Đa số những thứ dược vật này, đều cần có thiên địa linh khí để nuôi dưỡng.
Hơn nữa, thời gian sinh trưởng lại cực kỳ dài dòng.
Với nguồn linh khí như trái đất hiện nay, thật sự để bồi dưỡng ra được một gốc dược vật đạt đến tiêu chuẩn cần thiết, đều phải dùng thời gian vài năm, đến cả chục năm mới có thể làm ra được.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên ở trước mặt của Trần Viễn xuất hiện nhiều cao thủ cấp bậc võ sư như vậy, điều này không thể không để cho anh cảm thấy nghi vấn.
Từ khi nào võ sư lại rẻ mạt đến mức, như là rau thịt ở ngoài chợ như vậy?
Phải biết rằng, mỗi một vị võ sư, trình độ đều không thua kém gì một cao thủ quyền anh, có thể đánh ra một quyền với trọng lượng trên năm trăm cân trở lên.
Thậm chí, một vị cao thủ võ sư nhị giai, còn có thể đánh ra một quyền đạt đến lực lượng gần cả ngàn cân.
Với lại, đây chỉ là lực lượng tiêu chuẩn của một vị võ giả mà thôi.
Thật ra, để đạt được yêu cầu như thế, mỗi vị võ giả đều cần một lượng dược vật cực kỳ dồi dào mới có thể bồi dưỡng lên được.
Lúc trước, nếu như Trần Viễn không phải may mắn được tuyển chọn vào đội dự tuyển của Long Vệ, từ đó sử dụng các loại nước thuốc của quốc gia cung cấp, sợ rằng cho đến bây giờ anh cũng rất khó có thể vượt qua được cảnh giới đại sư.
Hương hồ, những kẻ trước mặt này, đều không phải là thành viên của chính phủ?
“Đứng lại!”
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ về vấn đề này, một nhóm người mặc áo đen, mang theo mặt nạ hề, trên tay cầm theo súng ống, nhanh chóng đem vị trí xung quanh Trần Viễn bao vây lại.
Sau đó, một gã đàn ông đeo mặt nạ đen, tay cầm một con dao găm, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, quát lớn một tiếng.
Mà từ trên người của kẻ này, Trần Viễn cuối cùng cũng xác nhận được, luồng khí thế đạt đến cấp bậc đại sư vừa rồi, là từ trên người của kẻ này đã phát tán ra bên ngoài.
Chỉ có điều, anh thật sự không rõ, đám người này vì sao lại tụ tập ở đây?
Chẳng lẽ, bọn họ chính là đám người đã bắt cóc Lưu Thục Hiền?
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Trần Viễn liền âm thầm đề cao cảnh giác.
Thế nhưng, còn không đợi cho anh kịp lên tiếng nói chuyện, tên cao thủ cấp bậc đại sư vừa rồi, lại lần nữa hô lên.
“Đứng yên đó, đưa hai tay lên trời?!”
Nghe được tiếng quát của tên này, đám võ giả còn lại cũng nâng lên súng ống, trực tiếp chĩa thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi nhíu nhíu mày.
Từ trước đến giờ, anh luôn rất ghét khi bị kẻ khác chĩa súng về phía mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Ẩn Long tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ẩn Long, truyện Ẩn Long , đọc truyện Ẩn Long full , Ẩn Long full , Ẩn Long chương mới