Bước vào cửa hàng, đến quầy lễ tân, Tiểu Liên trực tiếp lấy ra một tấm thẻ màu lục lam.
"Kim cương VIP, thưa quý cô, xin vui lòng đợi một lát."
Nhân viên ở quầy lễ tân gọi điện thoại.
Chưa đầy một phút, chủ quản của FD đã đến quầy lễ tân, kính cẩn dẫn hai người đi chọn quần áo.
Không lâu sau, cô ấy kéo Tiểu Kha ra khỏi cửa hàng, theo sau là hai nhân viên xách theo mấy túi quần áo lớn.
Tới xe, nhân viên cất quần áo vào cốp rồi vội vàng quay lại.
Tiểu Kha háo hức nhìn chị Tiểu Liên.
"Được được được, tôi dẫn cậu đi xem lò luyện đan."
Tiểu Liên xoa mặt Tiểu Kha, bất đắc dĩ thở dài.
Trước đó cô ấy đã từng nhìn thấy lò luyện đan, nằm trong Đạo quán Nhàn Vân ở ngoại ô thành phố.
Thứ đó không có gì thú vị, cũng không biết tại sao Tiểu Kha lại có hứng thú với nó.
Tiểu Liên căn dặn Tiểu Kha: "Cậu chủ có thể ngủ một giấc trước. Lần này chúng ta phải đi một quãng đường dài, trên đường sẽ rất nhàm chán."
Cậu gật đầu, sắp nhìn thấy lò luyện đan rồi, làm sao cậu có thể ngủ được.
Kết quả...
Mới đi được nửa đường, Tiểu Kha đã ngủ quên trên xe.
Tiểu Liên không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, vừa rồi còn cứng rắn như vậy, bây giờ lại ngủ rất ngon lành.
Thành phố cách ngoại ô hơn nửa giờ.
Khi đến Đạo quán Nhàn Vân đã lái xe được gần một giờ.
Tiểu Liên nhéo tai Tiểu Kha: "Cậu chủ nhỏ, dậy đi, lò luyện đan ở đây này."
Tiểu Kha mím môi, vẫn còn buồn ngủ.
Sau khi Tiểu Kha hoàn toàn tỉnh táo, hai người xuống xe đi vào đạo quán.
Vì hôm nay là cuối tuần nên người trong đạo quán không nhiều.
Đạo quán Nhàn Vân không lớn, chỉ có hai trăm mét vuông.
Nghe kể rằng đạo trưởng Nhàn Vân đã toạ hoá ở đây, đồ tử đồ tôn của ông xây dựng một ngôi đạo quán ở đây.
Nhưng đạo quán không tính là nổi tiếng, hơn nữa đạo quán suy tàn từ thế hệ này sang thế hệ khác, hiện tại chỉ có một vị đạo trưởng cuối cùng cư ngụ ở đây.
Tiểu Kha nhìn chung quanh cũng không thấy lò luyện đan mà nhìn thấy hai người quen thuộc.
"Chị gái, anh trai tốt bụng!"
Tiểu Kha chạy chậm tới phía sau hai người.
Nghe thấy giọng nói, cả hai quay lại.
"Ồ, nhóc là?"
Lâm Hiểu Hiểu tò mò nhìn Tiểu Kha. Cô ấy luôn cảm thấy cậu trông quen quen.
Tiểu Kha cười hì hì nói với Lâm Hiểu Hiểu: "Em là Tiểu Kha đó, chị không nhớ em à?"
Lâm Hiểu Hiểu vỗ mạnh vào đầu: "Ồ! Tiểu Kha, tại sao em lại ở đây? Còn thay đổi nhiều như vậy nữa?"
Cả hai đều không nhận ra Tiểu Kha.
Cách đây mấy ngày, cậu vẫn xanh xao, gầy gò và bẩn thỉu.
Bây giờ nhìn lại, không những da trắng hơn rất nhiều mà còn mặc quần áo thời thượng, cơ thể cũng mập mạp hơn không ít.
Mang lại một cảm giác hoàn toàn mới.
Cô ấy rất khó liên tưởng hai người lại với nhau.
Bạn đang đọc bộ truyện Ăn Mày Tu Tiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ăn Mày Tu Tiên, truyện Ăn Mày Tu Tiên , đọc truyện Ăn Mày Tu Tiên full , Ăn Mày Tu Tiên full , Ăn Mày Tu Tiên chương mới