Trên vai Trần Lâm, Tiểu Bạch lười biếng nằm dài, mặc kệ bàn tay thiếu nữ sờ mó trên cơ thể nó, qua một lúc nàng mới lưu luyến rời đi.
Trần Lâm nhìn theo bóng nàng, sau khi xác định vị trí nàng đi tới chính là lối vào tầng ba hắn liền dời mắt đi.
“Dụ Di cô nương, không biết giá của thanh kiếm này thế nào.” Trần Lâm hướng về Dụ Di nói.
Âm thanh của Trần Lâm đánh thức Dụ Di và đám người Phó Hạc Hiên, bọn họ lúc này mới hoàn hồn rồi thở phào một hơi.
Phó Hạc Hiên nét mặt có phần hoảng sợ chưa tan kèm chút căm ghét nhìn Trần Lâm rồi trừng mắt với hắn.
“Chúng ta đi.” Nói rồi hắn dẫn theo đám người hầu rời khỏi Minh Vân các.
Chờ cho đám người Phó Hạc Hiên đi khỏi lầu hai chỉ còn lại có hắn và Dụ Di.
Lúc này Dụ Di nở nụ cười khổ nhìn hắn nói: “Xin lỗi công tử.”
Ngừng một chút nàng nhìn về Vân Thiên kiếm ngạc nhiên: “Công tử xác định lấy thanh kiếm này.”
Trần Lâm thầm giật mình, không lẽ nàng biết đây là một thanh hạ phẩm linh khí, có điều suy nghĩ này lập tức bị hắn gạt đi, hướng về Dụ Di hỏi.
“Lẽ nào thanh kiếm này có vẫn đề gì.”
Nghe được vậy Dụ Di vội vàng lắc đầu giải thích: “Chỉ là thanh kiếm này được đặt ở đây lâu lắm rồi nhưng không được ai nhìn trúng, công tử là người đầu tiên chọn nó.”
Trần Lâm thầm nghĩ, may mắn không ai nhìn trúng nếu không thì đâu tới lượt ta, có điều suy nghĩ này hắn không hề nói ra.
“Không biết chủ nhân trước đây của thanh kiếm này là ai.” Trần Lâm hỏi.
“Chuyện này tiểu nữ không rõ ràng, trước khi tiểu nữ làm ở đây thì thanh kiếm này đã được đặt ở đó rồi.” Dụ Di nói.
Hắn cảm thấy thất vọng, nếu biết rõ hơn về lai lịch của Vân Thiên kiếm này biết đâu có thể tìm được vài món linh khí khác nữa.
Chỉ là thất vọng trong giây lát rồi thôi, chuyện này không cần quá cưỡng cầu, vốn dĩ hôm nay có được một món linh đã vô cùng may mắn rồi.
Khẽ gật đầu hắn nói.
“Đa tạ Dụ Di cô nương.”
“Không biết thiếu nữ vừa rồi là ai mà mọi người đều sợ hãi thế.” Ngừng một chút hắn hướng mắt về phía cầu thang nối liền tầng ba hỏi.
“Chắc công tử không phải là người nơi này.” Dụ Di hỏi.— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm khẽ gật đầu, Tương Dương thành tập trung buôn bán, một ngày người ra vào thành nhiều không kể siết, Dụ Di đoán được cũng là chuyện bình thường.
Thấy Trần Lâm xác nhận Dụ Di nói.
“Đó là Mộ Dung Dạ Nguyệt tiền bối.
Nghe nói Mộ tiền bối là một trong những tử sắc thiên tài của Lĩnh Hồng sơn.”
“Thì ra là vậy.” Trần Lâm gật gù.
Đã làm rõ mọi chuyện hắn nhanh chóng thanh toán rồi ra về, may mắn là Vân Thiên kiếm này so với các vũ khí khác ở đó thì rẻ hơn nhiều, dù vậy hắn cũng phải dốc hết tiền túi ra mới đủ.
Hiện tại trong túi chỉ còn lại không tới mười đồng, không ngờ gần sáu trăm đồng mang đi từ Thạch Lạc trấn mới qua nữa tháng đã nhanh chóng tiêu hết, cứ thế này không biết ngày mai hắn phải sống như thế nào đây.
Chẳng lẻ phải kiếm một công việc làm thêm tại đây, Trần Lâm trầm mặc, hiện tại hắn đã không còn rảnh rỗi như trước kia nữa, còn phải mau chóng nâng cao tu vi bản thân lên.
Dù có trở thành tu luyện giả thì cũng không giúp ích gì được về mặt này, thậm chí nó còn hao tốn hơn rất nhiều so với trước.
Rời khỏi Minh Vân các Trần Lâm dẫn Tiểu Bạch đi thêm một vòng Tương Dương, sau khi mua ít đồ ăn tối liền lập tức trở về phòng trọ.
Bên trong phòng trọ tâm niệm khẽ động Vân Thiên kiếm đã xuất hiện trên tay Trần Lâm.
Đây là khi hắn rời đi khỏi Minh Vân các không lâu liền lợi dụng một hẻm nhỏ để nó vào bên trong giới chỉ.
Cầm Vân Thiên kiếm trên tay Trần Lâm cảm giác vui vẻ, theo như Tiểu Bạch một thanh hạ phẩm linh khí giá trị không thể lấy đồng bạc ra đong đếm được, bởi vậy chỉ với năm mươi đồng đã mua được cảm giác cực kỳ hời.
Rút Vân Thiên kiếm bên trong ra, Trần Lâm đặt vỏ kiếm sang một bên khẽ huy động vài đường, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cảm giác cực kỳ thuận tay, so với thanh kiếm lấy của Lữ Cổ trước đó thì Vân Thiên kiếm này tốt hơn cả ngàn vạn lần.
“Mau quán nhập linh khí vào bên trong.” Tiểu Bạch thúc giục.
Trần Lâm gật đầu rồi điều động một tia linh khí bên trong cơ thể lên Vân Thiên kiếm, cùng lúc đó hắn rung tay lắc nhẹ thanh kiếm.
Ngay lập tức một âm thanh nhỏ vang lên, chỉ có hai người bọn hắn nghe thấy được, kèm theo đó lưỡi kiếm vốn có màu nâu giống màu rỉ sét dần chuyển sang màu trắng.
Cả quá trình này xảy ra trong vòng nữa chén trà.
Hiện giờ hắn có cảm giác có thể dễ dàng điều khiển Vân Thiên kiếm, giống như nó vốn là một thể với hắn vậy.
Khẽ động Vân Thiên kiếm theo sự điều khiển của Dẫn Lực thuật rời khỏi tay hắn bay một vòng trong phòng.
Thảo nào Tiểu Bạch nói vì một món Linh Khí vô số người có thể đổ máu tranh giành, nắm giữ được Vân Thiên kiếm hắn mới rõ ràng hơn vấn đề này.
Bạn đang đọc bộ truyện An Thần Lộ tại truyen35.shop
Dẫn Lực thuật là từ xa thao túng đồ vật theo ý người điều khiển, nhưng mà đó chỉ là thao túng mặt ngoài, còn đây thì hắn có thể dễ dàng thao túng cả trong lẫn ngoài, điều này không khác gì Vân Thiên kiếm là tay chân của hắn cả, đã vậy bên trong còn ẩn chứa linh khí, sức sát thương không thể lấy các vũ khí bình thường mà so sánh được.
Đạt tới luyện khí kỳ tầng ba làm cho bản thân hắn thêm phần tự tin vào sức mạnh của mình, Vân Thiên kiếm thì như một luồng gió đẩy sự tự tin này lên cao thêm.
— QUẢNG CÁO —
Nếu sớm có thể lấy thêm được Lục Liên Trường Thiên của Từ gia bổ sung vào, phối hợp cùng với Vân Thiên kiếm khi đó sức tấn công của hắn không chỉ được gia tăng thêm một tầng.
Trần Lâm thầm nghĩ.
Càng nghĩ hắn càng hưng phấn múa may thanh kiếm một hồi, đợi khi linh khí bên trong cơ thể dần cạn kiệt hắn mới luyến tiếc buông tay.
Cảm thấy tu chân giới ngoài chém giết ra thì không đến nỗi nhàm chán, luôn có những cái mới mẻ ở bên trong.
“Không tệ.” Tiểu Bạch nhìn Trần Lâm khen một tiếng rồi hướng mắt nhìn về Vân Thiên kiếm.
“Tuy chỉ là hạ phẩm Linh Khí nhưng với tu vi của ngươi lúc này thì hạ phẩm Linh Khí chính là thứ phù hợp nhất rồi, nếu cao hơn nữa thì với chút linh khí của ngươi sẽ không đủ cung cấp cho nó, lúc ấy sẽ mất nhiều hơn được.
Trần Lâm gật đầu, đạo lý này hắn hiểu, với hạ phẩm Linh Khí Vân Thiên kiếm hắn cũng chỉ huy động được không quá một khắc mà thôi, đây còn chưa nói là toàn bộ linh khí chỉ tập trung điều khiển linh kiếm này.
Nhưng mà lúc đánh nhau kẻ thù có cho phép ngươi làm chuyện ấy không, linh khí còn phải sử dụng vào vô số chuyện khác nữa đó là còn chưa kể đây chỉ là điều khiển linh kiếm bình thường, lúc tấn công hay phối hợp với các công pháp khác nhau tiêu hao linh khí sẽ khác nhau.
“Ngươi thấy Mộ Dung Dạ Nguyệt kia thế nào.” Bỗng Trần Lâm hướng Tiểu Bạch lên tiếng.
“Khá tốt.” Tiểu Bạch lười biếng trả lời.
“Không phải ngươi được mỹ nữ sờ mấy cái liền nói tốt cho người ta chứ.” Trần Lâm nói.
Tiểu Bạch khịt mũi khinh thường.
“Thế ngươi muốn thế nào, chẳng lẻ ta phải khen cô ta xinh đẹp, ngực to eo nhỏ mông to.
Trong mắt ta chỉ là thứ rẻ tiền, còn không đủ cho ta ăn một ngụm.”
“Ngươi não heo sao.” Trần Lâm choáng váng đầu óc.
“Heo ăn được sao, ta đường đường là Vô lượng thần tôn Bạch Tôn Dã.” Tiểu Bạch bất mãn.
Trần Lâm: …..
“Đám người tu linh giả kia tu luyện hoàn toàn khác với ngươi, cụ thể thế nào ta không rõ ràng, có điều trong cơ thể bọn hắn hình như cũng có ẩn chứa linh khí, còn về để so sánh thì cô ta có vẻ nhỉnh hơn ngươi.” Tiểu Bạch nói.
Nghe được Tiểu Bạch nói hắn cũng không quá là ngạc nhiên, từ lúc gặp mặt hắn đã phần nào xác định được bản thân hiện giờ vốn không phải là đối thủ của nàng.
Có điều chuyện này không hề làm hắn tự ti gì cả, dù sao bản thân chỉ là mới tu luyện cách đây không lâu thua kém người khác cũng là chuyện bình thường.
“Tương Dương thành này có vẻ ẩn chứa không hề ít linh sư.” Trần Lâm nói.
“Cộng cả Mộ Dung Dạ Nguyệt kia nữa thì hôm nay chúng ta gặp qua ba tên.” Tiểu Bạch gật đầu xác nhận.
Trần Lâm giật mình, ngoài Mộ Dung Dạ Nguyệt kia thì hắn không còn biết thêm ai nữa, vậy mà Tiểu Bạch xác định được tới ba người, hắn không tin Tiểu Bạch lừa hắn, chỉ là bản thân không ngờ gặp qua linh sư mà không hề nhận ra.
“Còn có ai nữa.” Trần Lâm hỏi.— QUẢNG CÁO —
“Một người trên đường lướt qua ngươi, tên này so với ngươi thì yếu hơn nhiều không cần để ý làm gì.
Tên còn lại chính là kẻ mà Mộ Dung Dạ Nguyệt kia muốn gặp.” Tiểu Bạch nói.
“Ý ngươi là ngay trên lầu ba kia.” Trần Lâm hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu xong rồi nó.
“Tên còn lại so sánh với Mộ Dung Dạ Nguyệt thì không hề kém.”
“Hình như bọn chúng không phát hiện ra chúng ta là tu luyện giả.” Trần Lâm nói.
Không lập tức trả lời hắn Tiểu Bạch trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời.
“Trước đó ta hoàn toàn không dám xác định, nhưng trải qua hôm nay thì ta cũng phần nào nắm rõ được nguyên nhân bên trong.”
“Là thế nào.” Trần Lâm một mặt không hiểu.
“Ngươi là tu luyện giả bọn chúng ta tu linh giả, khác biệt ở đây chính là bản chất bên trong.
Một tu luyện giả vốn là mượn linh khí từ đất trời còn tu linh giả có vẻ chỉ sử dụng linh khí của bản thân, điều này ta chỉ mơ hồ xác nhận.
Chính tư hai điều này làm bản chất của hai loại tu luyện hoàn toàn khác nhau, nói cho dễ hiểu chính ta loại tu luyện của ngươi cao cấp hơn nhiều so với bọn chúng.
Ngươi có thể thông qua linh khí bên ngoài để cảm nhận được bọn chúng, còn ngược lại bọn chúng thì không.” Tiểu Bạch giải thích.
“Nói như vậy nên Vân Thiên kiếm này để lâu như vậy mà không ai phát hiện là hạ phẩm Linh Khí.” Trần Lâm sờ lấy Vân Thiên kiếm trên bàn mỉm cười nói.
Theo như Tiểu Bạch nói, mọi lo lắng trong lòng hắn đều tan biến, như vậy khi hắn chạm trán với linh sư hay cũng chính là tu linh giả bản thân luôn nằm ở thế chủ động, hắn biết đối phương nhưng đối phương không thể nắm được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!