“Huynh đài chậm đã.” Đang lúc Trần Lâm toan tính rời đi thì Hạ Trí Đăng vội vàng lên tiếng.
Trần Lâm bất giác không hiểu, hắn và mấy người Hạ gia cũng không có chuyện gì để nói, cũng không nghĩ ra được một lý do gì, mặc dù vậy hắn vẫn theo đó dừng lại.
Dù không thích Hạ Mân Dung nhưng Hạ Trí Đăng thì hắn ít nhiều vẫn có chút thiện cảm.
“Không biết huynh đài xưng hô như thế nào.”
“Trần Lâm.” Trần Lâm giọng không nghe ra được vui buồn bên trong.
“Thì ra là Trần huynh, thứ lỗi cho sự thất lễ của lệnh muội.
Tại hạ Hạ Trí Đăng, còn lệnh muội đây là Hạ Mân Dung.”
Thấy đôi mắt nghi hoặc của Trần Lâm Hạ Trí Đăng đành tiếp tục.
“Cảm ơn Trần huynh vừa rồi đã ra tay giúp đỡ.”
Trần Lâm khoát tay cắt lời.
“Cảm ơn thì xin khiếu, xem như là ta vừa rồi nhiều chuyện đi, nếu không còn gì khác nữa thì xin phép…”
Thấy Trần Lâm lần nữa muốn rời đi làm Hạ Trí Đăng vội gấp lên, hắn lúc này không thể để Trần Lâm đi được, bằng mọi giá phải giữ người này ở lại, nếu Trần Lâm mà rời đi rồi thì sau này biết gặp lại bằng cách nào.
“Không biết Trần huynh là đệ tử của ngọn núi nào, hình như không phải của Bạch Tỵ phong thì phải.”
Lại là Bạch Tỵ phong, đây không phải lần đầu tiên Trần Lâm nghe được cái tên này, Tào Tu Kiệt trước đó mà hắn gặp cũng từ trong này chạy ra.
Theo như hắn biết Lĩnh Hồng sơn có tổng cộng chín mươi chín ngọn núi, phân biệt thành chín mươi chín toà thánh sơn tạo thành một Lĩnh Hồng tông to lớn, chín mươi chín ngọn núi này lại không nằm cùng một chỗ mà phân bố ở khắp các nơi trải dài trên mấy quốc gia, cũng chính vì điểm này nên Lĩnh Hồng tông mới khổng lồ được như bây giờ.
Những ngọn núi khác là gì thì Trần Lâm không biết cũng không có hứng thú tìm hiểu, mặc dù vậy cái tên Lĩnh Hồng tông vẫn quá mức khổng lồ tới người không quan tâm như hắn ít nhiều vẫn biết đến.
Bạch Tỵ phong là một trong số đó, cũng chính là ngọn núi cát cứ tại Việt Thường quận này.
Nói đến đây Trần Lâm đã biết ý của Hạ Trí Đăng này, liền nói.
“Cánh cổng quá cao, ta nào dám trèo cao với tới.”
Lời nói đầy vẻ mỉa mai khiến Hạ Trí Đăng khó hiểu, hắn không biết tại sao Trần Lâm lại nói như vậy chỉ dám để dành suy nghĩ này trong bụng, tuy vậy đã biết được Trần Lâm không phải là đệ tử của Lĩnh Hồng tông rồi.
“Vậy không biết Trần huynh là đệ tử của môn phái nào.” Hạ Trí Đăng nói.
“Tán tu, không môn không phái.” Trần Lâm nét mặt vẫn không đổi.
Hạ Trí Đăng nghe vậy chỉ đành miễn cưỡng cười cho qua, xem ra hắn hỏi nhiều quá rồi, hắn cũng không cho rằng một người như Trần Lâm là tán tu được, chắc Trần Lâm chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Nếu mà hắn biết được Trần Lâm thực sự là một tán tu thì không biết sẽ có suy nghĩ thế nào nữa.
“Không biết Trần huynh nghe tới Kim Linh Sa bao giờ chưa.” Hạ Trí Đăng một mặt thần bí nói ra.
Trần Lâm nhướng mày, kiến thức hắn biết về tu chân quá ít, chủ yếu là thông qua Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch cũng không phải cái gì cũng biết, thậm chí còn phải gọi là ít đến mức đáng thương, dù sao nó cũng không phải là nhân loại mà là yêu thú, hệ thống tu luyện là khác nhau.
Nhưng gì hắn biết chỉ quanh đi quẩn lại ở một vài tài luyện tu luyện cơ bản mà thôi, trong số đó thì không hề có Kim Linh Sa, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này.
“Đăng ca, không được đó là…” Một bên Hạ Mân Dung vội vàng lên tiếng can ngăn.
“Không sao, Trần huynh cũng không phải là người ngoài.” Hạ Trí Đăng lườm Hạ Mân Dung một cái rồi hướng về Trần Lâm tươi cười giải thích, thấy Trần Lâm có vẻ có phần hứng thú liền tiếp tục nói.
Bạn đang đọc bộ truyện An Thần Lộ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: An Thần Lộ, truyện An Thần Lộ , đọc truyện An Thần Lộ full , An Thần Lộ full , An Thần Lộ chương mới