***
Buổi tối ở Sở cảnh sát.
Sau khi Lâm Diệp quay lại lấy túi xách, giận dữ hầm hầm bỏ đi Lục Hàn Thuyên cũng từ lúc đó mà ở lì trong phòng xem tài liệu vụ án, không có mệnh lệnh, cũng không có dặn dò gì thêm.
Tiểu Hắc bò người sang thanh chắn giữa hai chiếc bàn làm việc, gõ gõ máy tính của Dục Minh: "Anh Minh! Anh nói anh cả làm sao vậy? Anh ấy không đói, nhưng cả đội đều đói!"
Dục Minh lắc đầu, kéo ngăn tủ lấy ra một gói bim bim quăng cho Tiểu Hắc: "Đói thì ăn tạm đi!"
Tiểu Hắc nhận lấy gói bim bim, ngồi trở lại ghế, xé túi bánh rồi đưa sang cho Tiểu Bạch: "Ăn đi! Cảnh này chính là vì nước quên thân, vì dân phục vụ trong truyền thuyết đấy!"
Khúc Hổ vươn vai, tựa vào ghế xoay qua lại xem như vận động: "Xem hết camera cũng không thấy ai khả nghi, đúng thật là trêu ngươi mà!"
Tư Du thở dài: "Bụng em cũng biểu tình cả lên!"
Dục Minh lại quăng cho Tư Du một gói bim bim: "Ăn lót dạ đi!"
"Tiểu Hắc! Phía cậu thế nào?" Dục Minh hỏi.
Tiểu Hắc lắc đầu: "Không có manh mối gì cả!"
Tiểu Bạch vừa nhai miếng bánh trong miệng vừa ngao ngán buông xuôi: "Tình hình này có vẻ không khả quan!"
Tư Du nói: "Chị Tiểu Diệp đã loại bỏ Mã Thương Tranh trong phạm vi nghi phạm! Bây giờ, chỉ còn mỗi Khương Hạo và mấy người đàn ông từng qua lại với cô ấy.
Bạn chung phòng của Phòng Ti Ti, hình như vẫn còn hai cô gái khác."
Rầm một tiếng, cửa phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên đột nhiên bật mở thật mạnh.
Giống như anh dùng toàn bộ lực, một lần muốn phá hỏng nó.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy anh đã mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Trong lòng hồ hỡi nghĩ rằng sắp được nghỉ ngơi thì Lục Hàn Thuyên nói: "Đi thôi, phải bắt cho được Khương Hạo!"
Lục Hàn Thuyên rời khỏi văn phòng, Dục Minh tức tốc đi theo, Tư Du cũng không kịp ăn nữa, đoán tâm tình đội trưởng không tốt nên chạy vội đuổi theo.
Rất nhanh văn phòng chỉ còn lại một không gian im lặng.
***
Lúc Lâm Diệp đang ngủ thì điện thoại bên tủ đầu giường reo lên, cô vươn tay tìm kiếm một lúc, khi chạm được điện thoại không cần nhìn số gọi đến là ai đã trực tiếp ấn nghe rồi áp vào tai.
"Chị! Đang ở đâu vậy?" Người đàn ông bên kia điện thoại đã không còn biết trời đất gì nữa, nhận ra đây là số của Lâm Diệp chắc đã dùng hết sức bình sinh mình có.
Lâm Diệp nhíu mày: "Em uống rượu đấy à?"
Lâm Hạo cười cười: "Công việc bắt buộc thôi! Chị...!Lái xe đến đón em đi!"
"Tự mà bắt xe về đi!" Lâm Điệp bực bội.
Lâm Hạo mè nheo: "Không! Em muốn chị đến đón em! Không là em không về đâu!"
Đứa em này! Lâm Diệp nghiến răng nghiến lợi, vẫn nhịn xuống cơn tức giận trong người.
Thôi được! Đón thì đón, dù sao giờ này cũng muộn nếu để Lâm Hạo ra về thế này cũng không tốt.
Lâm Diệp thở dài: "Uống rượu ở đâu?"
Lâm Hạo nói bằng giọng say xỉn, tình trạng này có lẽ bị lãnh đạo ép uống không ít.
Lâm Diệp chỉ kịp thay một bộ quần áo đơn giản, khoác áo khoác mỏng, cầm lấy túi xách ra ngoài.
Tiểu Bạch thấy Lâm Diệp mở cửa phòng, liền hỏi bật: "Chủ nhân! Giờ này rồi mà chị vẫn ra ngoài sao?"
Lâm Diệp gật đầu: "Rất nhanh sẽ về đến!"
Nói xong, Lâm Diệp xỏ giày rời khỏi nhà.
Quán bar Lâm Hạo đón tiếp lãnh đạo nằm trong trung tâm thành phố, là nơi được quân đội bảo kê nên tình trạng ô uế ở đó diễn ra phức tạp hơn bình thường.
Được cái, quán bar hay đón lãnh đạo cao cấp, mấy ông chủ lớn cũng thường xuyên kéo nhau đến đây để chiêu đãi.
Lâm Hạo lại là người nhiệt tình, chỉ cần là rượu bia, ai uống thì cậu uống, trước nay chưa từ chối ly nào.
Tính cách này, Lâm Diệp cũng phải nể phục.
Đồng hồ điểm mười một giờ, Lâm Diệp lái xe gần đến.
Quán bar quy mô lớn, lại nằm ở trung tâm thành phố, bên ngoài tao nhã sang trọng, bên trong chẳng ai biết được nó trụy lạc thế nào.
Khi Lâm Diệp đỗ xe vào trong bãi đỗ, cô mở cửa đi xuống.
Ở phía xa có đôi mắt vô tình bắt gặp bóng dáng Lâm Diệp, nhìn thấy cô đi vào trong, anh liền xuống xe.
"Ở đây chờ tôi!" Lục Hàn Thuyên nói xong, liền nhanh chóng đuổi theo.
Trong xe còn mỗi Tư Du ngồi quan sát, Dục Minh Và Khúc Hổ đã đi vào trong từ trước, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra cửa sau.
Nếu không có mệnh lệnh của Lục Hàn Thuyên thì không được hành động.
Không vào thì không biết quán bar này thiết kế theo phong cách dát vàng lên tường, nhìn đèn trần, sân khấu, rồi đến thiết kế lối vào cũng thấy được cả một bầu trời tinh tế hiện đại, nơi này đúng là tốn kém không ít tiền.
Lâm Diệp vừa vào trong đã bị âm nhạc bên trong đánh đến đau đầu, một màu sắc đỏ, xanh chen nhau quay cuồng trên trần nhà, soi ánh sáng hoa mỹ nặng nề xuống.
Đám đông tụ tập thành nhóm, ngồi năm ba tuần rượu, trên sân khấu chính cách đó không xa, một cô vũ nữ đang múa thoát y.
Lâm Diệp nhìn mà mắt cũng muốn rớt ra, cô gái kia chỉ còn mỗi quần lót là chưa cởi, áo lót cởi xong vứt bừa xuống dưới, ai nhặt thì nhặt, có người nhặt được xong còn la hét điên cuồng vì vui mừng, tay dẻo trắng nõn bám lên cột đánh mấy vòng quyến rũ.
Đi qua đám người kia vào trong, Lâm Diệp lên tầng, lại qua hai căn phòng VIP, nhìn số phòng mà Lâm Hạo báo cho mình trước đó.
Lâm Diệp gõ cửa bên trong không ai trả lời nên cô lại tự ý mở cửa đi vào.
Sự xuất hiện của cô khiến đám người bên trong im lặng, Lâm Diệp đưa mắt nhìn họ, nhìn mãi cũng không thấy Lâm Hạo đâu, chỉ thấy đám cậu ấm ôm mấy cô ấm chơi trò kích thích.
Có người nói: "Khương thiếu! Anh đổi món rồi à? Gu thời trang này, cũng mặn mòi thật đó!"
Nói xong thì cả đám tặng cho nhau một tràng cười, Lâm Diệp lúng túng, nhưng cái tên Khương thiếu kia khiến cô tò mò.
Để ý mới thấy, trong đám người, anh ta là đẹp trai nhất, ánh đèn mờ u ám không phá hủy nhan sắc đó còn khiến người đàn ông trông bộ áo vest càng thêm lịch lãm, phong độ, có chút âm trầm.
Lâm Diệp cúi đầu tỏ ý: "Xin lỗi! Tôi đi nhầm phòng!"
Mở cửa rời đi, Lâm Diệp rút điện thoại gọi cho Lâm Hạo, ba hồi chuông mà không một ai nghe máy.
Bạn đang đọc bộ truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!, truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! , đọc truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! chương mới