Giải thích xong, Lâm Diệp nhờ bác sĩ Cao đưa viện trưởng về phòng, bác Triệu lưu luyến không muốn về nhưng Lâm Diệp tỏ ý còn việc bận nên sẽ phải đi ngay, nói một lúc viện trưởng mới đồng ý cùng anh Cao đi khỏi.
Sau khi viện trưởng và anh Cao rời phòng, cô y tá duy nhất trong tầm mắt cũng nhanh chóng đi truyền tin động trời để cả bệnh viện cùng nghe.
Chỗ của bác sĩ Cao trở thành không goan cho hai người Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên.
Không ngại quan tâm anh một cách trực tiếp, bàn tay nhỏ vươn lên vuốt má anh, nhiệt độ lòng bàn tay mát lạnh dễ chịu, ôm vào mặt anh nhưng ôm không hết.
Lâm Diệp nhẹ giọng: "Có đau không?"
Lục Hàn Thuyên để cô sờ mặt mình, anh có chút không cam tâm: "Em nói có đau không? Mặt em cũng có đấy, cảm nhận thử xem!"
Ai đó đột nhiên lại giận dỗi, nói bằng giọng chẳng thèm để ý.
Lâm Diệp cười, xoa xoa má giúp anh: "Không sao thì tốt rồi!"
Bác Triệu ra tay mạnh thật nhưng không đến nỗi làm anh bị thương như Phương Hồng làm với Lâm Diệp.
Hai má của cô, nhìn chẳng khác nào độn một cái bánh bao ở bên trong miệng, sưng vừa to vừa đỏ.
Lục Hàn Thuyên đau lòng khôn siết, vươn tay chạm lên má trái của cô, đúng là sưng đến thấy rõ: "Thật là… Em phải rèn luyện thể lực mới được!"
"Em không muốn!" Lâm Diệp bĩu môi, thái độ không mấy hợp tác.
Thời đi học Lâm Diệp ghét nhất là môn thể dục, tiếp đến là những môn tự nhiên, tuy rằng mấy năm ăn học cũng không quá tệ nhưng cô luôn cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán nhưng cho cô đọc sách, thưởng lãm văn học, nghiên cứu học thuật thì Lâm Diệp lại rất có hứng thú.
Phải nói là, cô là cô gái có thiên phú về xã hội.
"Không muốn cũng phải làm! Em nhìn em xem, cả người không có lấy một tí lực.
Đến cả bị đánh cũng không phản kháng!"
Lục Hàn Thuyên mắng rất đúng, tuy anh không lớn tiếng nhưng mang theo khí thế răng đe của một ông bố lên giọng giáo huấn con gái.
Lâm Diệp bất mãn: "Lục Hàn Thuyên, anh bắt đầu quản em rồi hả?"
"Tôi quản em được sao? Chuyện em không muốn làm, tôi quản được sao? Tôi bảo em nghỉ việc, em có nghỉ không? Tôi lo cho em lái xe không an toàn, nói em mấy câu em liền muốn cắn chết tôi không bằng!"
Đúng là không ai quản cô được, từ bé cô gái này đã có tính chống đối, dù rằng cô răm rắp nghe lời mẹ nhưng việc nào cô muốn nghe thì việc đó mới nằm trong phạm vi thuận theo của não bộ, việc nào không muốn nghe cô sẽ vì thuận ý mẹ mà làm cho có.
Dù Lâm Túc có hay mắng cô vì thói ương bướng nhưng đó vốn là bản tính, sửa mãi cũng không được gì.
Mẹ Lâm ấy à, ngoài lắc đầu khổ não cũng đành mặc kệ chỉ cần khi Lâm Diệp lớn lên vẫn là cô gái ngoan, nghe lời, lại còn giỏi giang, bà cái gì cũng không màng nữa.
Lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ Cao, Lâm Diệp tận tình nhắc nhở người đàn ông.
"Vết thương của anh không thể ăn bừa được, lại càng không thể động nước! Anh về nhà, lúc tắm rửa phải cẩn thận một chút! Còn nữa, anh phải uống thuốc tiêu viêm giảm sưng đều đặn theo liều lượng đã ghi, nếu không vết thương rất dễ nhiễm trùng!"
"Tôi vì ai mà thế này?" Lục Hàn Thuyên nghiêm mặt, tỏ thái độ khiêu khích với Lâm Diệp.
Anh ngồi trên mép giường, hai chân chạm đất, áo trên người vẫn chưa mặc.
Ban nảy, lúc bác Triệu vào đánh anh áo sơ mi của người đàn ông chỉ vừa kéo lên một bên tay.
Lúc này… anh cởi nó ra hoàn toàn lộ liễu trước ánh sáng một thân thể đàn ông.
Nói thế nào nhỉ? Lâm Diệp không thường xem những người mẫu nam cởi trần, chí ít trên người họ dù có lộ vẫn có quần áo che đi một phần, cũng ít khi xem bìa tạp chí thời trang nam, đoán ý cô cũng chẳng rõ thế nào là thân hình hoàn hảo.
Chỉ là…
Người đàn ông này…
Gương mặt thì không cần nói đến, từ cổ xuống vai là độ dài vừa đủ để yết hầu phô trương vẻ đẹp nam tính.
Thân hình màu đồng cổ được tôi luyện bởi sương gió của những vụ án.
Cơ bắp có đủ, sức mạnh rất nhiều, nhìn không thô nhưng bằng mắt thấy có thể thấy được nam nhân này trong toàn thân đều mang theo một sự vĩ đại.
Vai rộng, eo nhỏ, nhìn thôi đã khiến người ta mê mệt.
Không bị dụ dỗ bởi thân hình, thứ thu hút cô là tính cách dịu dàng của anh.
Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này đã vì cô nên mới bị thương, nghĩ đến đây sự chống đối của Lâm Diệp chuyển thành hòa hoãn.
Khi đôi mắt chạm nhau trong không gian im lặng cảm xúc quen thuộc lại lần nữa len lỏi, như chú thỏ rục rịch trong hang, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm nên phải từ từ ló đầu ra, để lộ dần tai nhỏ tiếp đến là đôi mắt…
Cảm giác của Lâm Diệp cũng như vậy, như nhành cây vươn mầm non mới… chỉ là, lần này rất khác.
Cô thấy cả người mình ấm áp, lồng ngực không vội vàng mà đập nhanh, nhưng nó đập mạnh, rất mạnh.
Thấm vào trong trí óc như mật ngọt chảy vào tiềm thức, một luồng khí mát lạnh giữa cái nóng ngày hạ.
Bàn tay Lục Hàn Thuyên luồn qua eo cô, vòng eo nhỏ để anh ôm một cánh tay liền hết, anh kéo Lâm Diệp ngồi lên đùi mình.
Cô thế nào lại vì thế mà ngã theo, nghe theo anh, ngồi lên cặp đùi nam tính săn chắc.
Bạn đang đọc bộ truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!, truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! , đọc truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! chương mới