Khai Phong phủ gần đây từ trên xuống dưới, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều gà bay chó chạy. Nguyên nhân là, sau khi chưa khỏi bệnh phong thấp cho Hoàng Thái phi, chữa khỏi bệnh mắt cho Hoàng Thái hậu, Công Tôn lại một lần nữa cho thấy năng lực Bồ Tát sống của hắn, mới đây không lâu, hắn chữa lành một đầu tóc bạc trắng của Thiên Tôn. Một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, từ đó, Khai Phong phủ thường thường có danh y, độc y đến tìm Công Tôn so tài. Thường thường còn có đám người rảnh rỗi đến sắp chết của Ma cung vọt tới cửa bày tỏ rằng Thiên Tôn tóc trắng có tiên khí hơn. Còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thường hay nhìn ngoại công cùng sư phụ mình, Thiên Tôn ra vẻ trí nhớ cùng tóc trở lại cũng không sao mà đón nhận những ánh mắt bát quái. Thật ra thì Bạch Ngọc Đường tuy tò mò đối với chuyện năm xưa nhưng cũng chưa tới mức không biết không được, đã qua liền cho qua, thực sự là không cần phải truy cứu quá khứ, nhưng hắn lại không thể chịu được con mèo có chín cái mạng thì cũng kèm chín phân lòng hiếu kì nào đó. Triển Chiêu biết ngoại công nhà mình là người trọng lời hứa, cho nên coi như là Thiên Tôn một đầu tóc đen trở lại cũng hỏi không ra điều gì. Nhưng hỏi không ra không có nghĩa là không có lòng hiếu kì a. Bạch Ngọc Đường thực sự là không thể nào nhịn được khi chuyện làm đến một nửa thì mèo nhà mình lại đến môt câu: "Ngươi nói năm đó sư phụ cùng ngoại công rốt cuộc trải qua chuyện gì a" tới phá hư không khí. Vì vậy, khi bị ngoại tôn nhà mình cùng với hảo hữu liên hợp nhìn chòng chọc mấy ngày, Ân Hậu rốt cuộc nhịn không được mà đầu hàng. Ngày hôm đó, bầu trời quang đãng, gió xuân ấm áp. Ân Hậu ngồi ở trên ghế đá trong Khai Phong Phủ, vây chung quanh là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn, Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử một đám người chờ nghe bát quái.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Ân Hậu, mặc dù ba chữ "cầu bát quái" trong mắt kia chỉ kém không văng ra ngoài, nhưng vẫn hỏi: "Ngoại công, ngươi không phải đã thề, chuyện năm đó không thể nói ra sao?" "Nếu không phải ngươi ngày ngày như con mèo đi sau lưng nhìn chằm chằm ta, ta phải nói sao?" Thấy Triển Chiêu tựa hồ còn muốn nói điều gì, Ân Hậu khoát tay: "Ta năm đó thề với Ngân Yêu Vương, bảo đảm lão quỷ kia vĩnh viễn không nhớ lại năm xưa, cũng vĩnh viễn không tiết lộ với người khác nửa câu. Nhưng lúc này không giống, hơn nữa, biết ngươi cùng Bạch Ngọc Đường lo lắng cho hắn, nếu không nói ra năm đó phát sinh chuyện gì, chỉ sợ đên khi chúng ta thọ chung chính tẩm* trong lòng vẫn còn vướng mắc chuyện này. *sống thọ và chết tại nhà "Ngoại công" Nghe thấy thọ chung chính tẩm, trong lòng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không nhịn được run lên. "Yên tâm" Ân Hậu mỉm cười. "Lấy công lực của ta cùng lão quỷ kia, muốn tùy tùy tiện tiện chết còn có chút khó khăn. Lão quỷ kia còn chuẩn bị để cho Bạch Ngọc Đường nghe câu chuyện anh hùng của hắn rồi sau đó sùng bái mấy thập niên kia" Bàng Dục nhịn không được hỏi: "Thiên Tôn cũng biết chúng ta nói chuyện năm đó của hắn?" "Ngươi cho người ta là ngươi a" Bao Duyên hướng sau đầu hắn gõ một cái: "Không có sự đồng ý của người trong cuộc, sao có thể tùy tiện kể chuyện riêng tư của người khác?" "Ta là tò mò thôi mà" Bàng Dục che đầu: "Ai kêu bọn họ cứ thần thần bí bí, hỏi tới chuyện năm đó liền cái gì cũng không chịu nói! Nếu Thiên Tôn biết chuyện này, vậy tại sao không thấy người?" "Đúng a, Ân Ân, Tôn Tôn đâu?" Tiểu Tứ Tử chớp mắt to nhìn khắp nơi. "Chờ thời điểm nói đến sự tích anh hùng của hắn, tự nhiên sẽ xuất hiện" Ân Hậu cười cười nhìn nóc nhà xa xa. "Hơn một trăm năm trước a, lúc đó Tống triều còn chưa có..." Thời điểm Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận còn chưa biết luân hồi ở đâu, khi đó Ân Hậu còn nhỏ như Tiểu Tứ Tử, khi đó Thiên Tôn vẫn là một Tiểu Đoàn Tử (viên nhỏ), khi đó nhân vật quan trọng không phải là Triệu Phổ, không phải Lý Nguyên Hạo hay Vương Tiên Chi, Chu Ôn, khi đó đang ở cuối thời Đường đang xuôi theo quỹ tích biến ảo xuân thu của lịch sử..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!