[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 4: Chương 4


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →



Đường lớn Trường An, sau tiếng rống "du dương" non nớt của Hình Tiểu Du, triệt để an tĩnh.

Ân Tiểu Ma nằm trên mặt đất, nhìn hạ thân run rẩy theo gió trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy trong đầu có một vạn đầu thần thú càn quét qua.

Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời Ân Tiểu Ma tiểu bằng hữu ngưỡng vọng (ngước nhìn) hạ thân của người khác, hắn cảm giác đầu óc thông minh bị hỏng rồi.

Một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi cho dù muốn chứng minh mình là nam hài cũng không cần đem bản thân cởi sạch a" Nghe được câu này, người qua đường giáp ất bính đinh đều không nhịn được cười ha ha.

Chứng kiến toàn bộ sự việc, Cổ lão đầu tỏ vẻ, Hình Tiểu Du tiểu bằng hữu là tiểu hài tử xinh đẹp nhất mà cũng là ngu ngốc nhất mà sáu mươi năm qua hắn từng gặp.
Hình Tiểu Du trong tiếng cười lớn của mọi người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, ba chân bốn cẳng mặc y phục trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.

Bé trừng mắt với Ân Tiểu Ma: Chẳng trách đại yêu quái kia nói rằng tên tiểu ma đầu này là tử địch cả đời này của mình.

Coi như là bị tiểu hài tử trên Thiên Sơn khi dễ, cũng sẽ không mất mặt trước nhiều người như thế.

Lại nghĩ đến sư phụ của mình nếu còn sống, chính mình sẽ không chạy xuống Thiên Sơn, sẽ không bị đại yêu quái bắt, cũng sẽ không ở trên đường lớn mất mặt trước nhiều người như vậy.
Nghĩ đến sư phụ đã chết đối xử tốt với mình kia, Hình Tiểu Du nhịn không được nước mắt lưng tròng.

Ân Tiểu Ma nằm trên mặt đất, nhìn người đang trừng mắt với mình, đang chuẩn bị trừng trở lại, liền nhìn thấy đối phương nước mắt lưng tròng.
Ân Tiểu Ma thấy ngta muốn khóc, ngực lộp bộp một tiếng, xoay người liền chạy tới trước cửa tiệm của Cổ lão đầu.
Người đeo mặt nạ bất kể "ân oán tình thù" của hai tiểu hài tử, nhìn hai bé náo loạn, cũng không quản hai giọt lệ vương ở khóe mắt của Hình Tiểu Du, trực tiếp hỏi: "Có trở về khách điếm hay không?"
Hình Tiểu Du suy nghĩ một chút, so với đứng ở trên đường chịu mất mặt, thì trốn ở trong khách điếm không gặp người thật tốt.

Thế nhưng, cứ như vậy trực tiếp rời đi sao? Bé lần này náo loạn thành chuyện cười lớn như vậy, chờ đến ngày mai nhất định bị truyền khắp thành, toàn bộ người ở đây đều sẽ chê cười bé.
Người đeo mặt nạ hình như biết bé đang suy nghĩ gì, cúi xuống dắt tay hắn, vừa đi vừa nhân tiện nói: "Ta ngày hôm nay còn muốn ở khách điếm, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, đến lúc đó con ngồi ở trong xe ngựa, không ai chê cười con nữa"
Hình Tiểu Du nhìn cái tay bị nắm của mình, có chút ngốc lăng.

Bởi vì Thiên Sơn quanh năm băng tuyết, tất cả đường đi đều giống nhau, thời gian ở Thiên Sơn, thường xuyên bị lạc đường, có một lần còn kém chút nữa là bị đông lạnh chết.

Khi đó, bất luận là bé đi đâu, sư phụ cũng đều là nắm tay bé bước đi, làm cho bé khỏi bị mù phương hướng.

Lần này trộm xuống Thiên Sơn, cũng là thiếu chút nữa bị đông chết ở giữa sườn núi, nếu không phải người này đột nhiên xuất hiện, chính mình có phải thực sự bị chết rét hay không?
"Con trời sinh có duyên cùng với hàn băng, thế nào cũng sẽ không bị đông lạnh chết đâu" Hình Tiểu Du lần này nghe không hiểu, nếu quả thực rất lạnh, người tại sao có thế không bị đông lạnh chết? Bất quá, bé có thể khẳng định một việc: Người mang mặt nạ này quả nhiên là một đại yêu quái, trong lòng bé nghĩ gì hắn đều biết nhất thanh nhị sở.
Đừng xem Trường An thành đã không còn phồn hoa của ngày xưa, tốc độ lưu truyền của chuyện bát quái vẫn không thay đổi, Hình Tiểu Du chân trái nhảy vào khách điếm, chợt nghe điếm tiểu nhị đang cùng lão bản bàn chuyện mới nghe được "Hắc y tiểu hài tử trên đường lớn cầu hôn bị đánh mắt, thần tiên tiểu đồng hạ thân đón gió chứng tỏ mình là nam nhân", khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đen lại, oán hận trong lòng đối với Ân Tiểu Ma càng nhiều thêm ba phần.
"Tiểu Du, ngươi và sư phụ tại sao không chờ ta?"
Hình Tiểu Du cảm giác được có một bàn tay để trên vai hắn, còn có nghe được thanh âm thiếu đánh của người nọ.

Hình Tiểu Du quả đoán xuất thủ, xoay người, ra quyền đánh trúng mục tiêu, động tác liền mạch lưu loát, rất có phong phạm của võ lâm chí tôn sau này.
"Ngươi tại sao lại đánh mắt ta?" Ân Tiểu Ma đau đến giơ chân, tay cũng không thả lỏng, đem đồ vật trong tay ôm chặt.
Hình Tiểu Du đánh xong cũng sửng sốt, bởi vì bé thấy được trên tay Ân Tiểu Ma ôm một vật, là một cái tượng điêu khắc gỗ màu nước sơn.

Bạn đang đọc bộ truyện [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy tại truyen35.shop

Cũng không ngạc nhiên, với công nghệ bây giờ, có thể khắc ra nhiều vật hấp dẫn.

Làm Hình Tiểu Du ngốc lăng chính là, cái này và cái trong phòng bé cực kì giống nhau.
Đối với Ân Tiểu Ma mà nói, bức tượng này cùng không có giá trị ở vẻ đẹp, mà ở chỗ: "Đây chính là ở thời Chiến quốc, hàng thật giá thật, tốn của ta vài trăm lượng a! Ngươi không phải thích những thứ này sao, liền cho ngươi, tính như là sính lễ"
"Chiến quốc" Công Tôn và Bao Duyên đều kinh ngạc, tượng điêu khắc gỗ màu nước sơn không tính là hiếm lạ, nhưng là niên đại của nó mới có giá trị.

"Sính lễ" Bàng Dục nghi hoặc, đã biết Thiên Tôn là nam còn chưa có chết tâm a! Bất quá....!Bàng Dục vuốt cằm, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại nhìn một chút BT và Triệu Phổ, nhìn lại Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử, cuối cùng nhìn một chút Ân Hậu và Thiên Tôn đang đấu võ, ánh mắt cuối rơi vào trên người Bao Duyên đang cùng Công Tôn kinh ngạc.

Tròng mắt đảo mấy vòng, không nói gì nhìn trời: Lẽ nào.....!Không thể nào!
Triển Chiêu thấy được ánh mắt của Bàng Dục, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường – Bàng Dục làm gì?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu – Không biết, hóng gió a!
Lại nói tiếp, ngoại công so với ta còn phá của hơn.
Triển Chiêu trừng hắn – Ngươi cũng biết ngươi phá của? Sai, ngoại công không phải phá của, tượng kia là bồi lễ.

Bạch Ngọc Đường quay về hướng hắn – Cái gì bồi lễ, không nghe ngoại công nói à, là sính lễ.
Triển Chiêu tiếp tục trừng hắn – Là bồi lễ, sính lễ ai tặng tượng gỗ.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời – Sư phụ ta thích đồ cổ thì sao!
Triển Chiêu bất đắc dĩ – Ta vẫn cho rằng Thiên Tôn sau khi thu ngươi làm đồ đệ mới thích đồ cổ.
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ - Tại sao? Ta cũng không phải buôn bán đồ cổ.
Triển Chiêu chỉ chỉ túi tiền của Bạch Ngọc Đường – Không phải rõ ràng như vậy sao, Thiên Tôn làm gì có nhiều tiền như vậy.
Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt ngây người.
Triển Chiêu thấy hắn ngây người, đẩy hắn, hiếu kỳ - Ngọc Đường, sao vậy?
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiêu, trong mắt có vẻ khiếp sợ - Sau khi ta bái người làm sư phụ một thời gian, trong phòng người bày một đống tranh chữ cổ vật thật thật giả giả, người lúc đó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Triển Chiêu kỳ quái – Người khác không tặng được sao? Phái Thiên Sơn lớn như vậy, thu nhập thế nào?
Bạch Ngọc Đường liền lắc đầu – Ngươi cũng biết sư phụ ta cùng người khác không thân, sao có thể thu mấy thứ này.

Hắn nếu lấy thu nhập của phái Thiên Sơn, cũng sẽ không tìm ta đòi bạc.
Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi như thể trong trời đất chỉ còn lại hai người, vỗ tay nhỏ bé: Nha, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch đang mắt đi mày lại.
"Sính lễ!" Nghe được hai chữ này, nguyên bản Hình Tiểu Du mặt lạnh xuống lại trở nên nóng nảy: "Ta nói ta là nam, là nam"
Ân Tiểu Ma gật đầu: "Ta biết a, ta còn thấy hạ thân của ngươi..."
"A – Ân Tiểu Ma, chuyện này không cho phép nói nữa" Hình Tiểu Du che cái lỗ tai, hắn đời này không muốn nghe lại hai chữ kia! Lúc này hắn thực sự là mất mặt vứt xuống hai chữ kia rồi!
Người đeo mặt nạ sờ đầu Ân Tiểu Ma: "Vậy con thực sự là muốn cưới nó?"
Ân Tiểu Ma đem đầu dời khỏi tay hắn, ngửa đầu: "Vì sao không thể cưới?"
Người đeo mặt nạ nhìn Hình Tiểu Du: "Nó là nam hài tử"
Ân Tiểu Ma bĩu môi: "Nam hài tử thì sao, sư phụ ngươi là nam, Lý thúc thúc đó chẳng phải là..."

Người đeo mặt nạ vội vàng che cái miệng của bé, trong mắt mang theo kinh ngạc và nghi hoặc: "Con tại sao lại biết?"
"Hắc hắc, ta quên mất, Lý thúc thúc bảo ta không được nói cho ngươi" Ân Tiểu Ma làm cái mặt quỷ: "Nhưng ta luôn cảm thấy cần phải cho ngươi biết là ta biết, miễn cho ngươi suốt ngày nói cái gì mà trời cao an bày"
Người đeo mặt nạ thở dài: "Con biết cái gì, ta và hắn trong lúc đó, là một hồi nhân duyên"
"Một hồi nhân duyên thật không minh bạch lại dính dáng nhiều năm như vậy, so với những người hữu duyên khác đều sâu hơn..." Ân Tiểu Ma nhỏ giọng thầm thì,
"Con một tiểu hài tử xấu xa thì biết cái gì?" Người đeo mặt nạ gõ đầu bé, chỉ vào Hình Tiểu Du: "Đừng nói cái gì sính lễ nữa, cho dù nó có là nữ hài tử, con và nó cũng có một hồi nhân duyên.

Các con đời này, là trời định tử địch của nhau"
Tử địch???
Ân Tiểu Ma hiểu tử địch theo nghĩa cùng với Hình Tiểu Du hiểu không giống nhau.

Hình Tiểu Du hiểu tử địch là quanh năm khi dễ hắn hại hắn mất mặt, như vậy gọi là tử địch.

Ân Tiểu Ma bởi vì xuất thân đặc thù, hiểu tử địch là tương lai có một ngày sẽ "ngươi chết ta sống", bằng không sao gọi là "tử" địch?
Suy nghĩ một chút, Ân Tiểu Ma vẫn là đem tượng gỗ nhét vào Hình Tiểu Du vẫn đang ảo não về sự kiện kia.

Tử địch sao, đó cũng là chuyện của sau này.

Hiện tại Tiểu Du còn là vợ do chính mình nhận định, không thể vì vài câu nói của người khác mà thay đổi.
Mặc dù người kia chính là sư phụ, có năng lực tiên tri Ngân Yêu Vương.




Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy, truyện [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy , đọc truyện [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy full , [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy full , [Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top