Editor: Ngọc Trâm Beta: Kún Huyền Chỗ hay của tiểu thuyết là có thể trong vòng một giây nhảy đến N năm sau Người ta thường nói mười hai năm là một vòng luân hồi, nhưng mà hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, có luân hồi hay không bất quá là do ý niệm của con người.
Nếu như có điều ràng buộc, thì mặt trời mọc mặt trăng lặn đều là luân hồi.
Nếu trong lòng không có gì vướng bận, tất cả bất quá là mây trên trời xanh, nước trong bình, phẳng lặng bình thản.
Nhưng mà, nếu muốn chân chính đem tất cả mọi việc đều vứt bỏ một cách tự nhiên, chớ nói người bình thường, cho dù là cao tăng đắc đạo, cũng không thể làm được một cách triệt để. "Sao tìm không có a?" Sáng sớm đầu thu, trong núi rừng nổi lên một làn sương mù nhàn nhạt.
Thanh âm thanh nhuần xuyên thấu qua làn sương mỏng từ không trung truyền đến, thanh âm không giống chuông bạc va vào nhau, cũng không giống tiếng suối đinh đong mang lại, nhưng nếu là người nghe được thanh âm này, đều không nhịn được tán thưởng tự đáy lòng: "Êm tai a".Sau đó sẽ không nhịn được mà nghĩ cách bắt chuyện với đối phương vài câu. Trong rừng truyền đến bọt nước xao động. "Lão Địa, ngươi nói là một ma đầu, mà đến cả một chuỗi hạt cũng tìm không được" Một bóng trắng từ trên câyđáp xuống, nhẹ nhàng khéo léo rơi vào một hồ nước nhỏ, rồi ngồi chồm hỗm ở đó. Bên cạnh ao, một con rùa lớn thờ ơ ngẩng đầu, tùy ý cho bạch y nhân sờ loạn.
"Ngươi câm miệng cho ta" Một thân ảnh màu đen nhảy lên từ trong nước, nhất phi trùng thiên (bay vụt một cái lên trời), sau đó như chim yến xẹt qua mặt hồ đáp xuống bên bờ, trong tay vẫn còn cầm một chuỗi hạt san hô màu trắng.
"Ngươi còn chối mình không phải lão hồ đồ, tối hôm qua vừa mới đưa cho ngươi, sáng nay ngươi liền đem ném đi.
Nếu để sư phụ biết, cẩn thận người đánh mông ngươi." Bạch y nhân nhìn trời: "Ngươi còn cho rằng ta là tiểu hài tử a, hắn hiện ta đánh không được ta" Nói tới đây, bạch y nhân đưa tay tới. "Võ công của hắn tuy không giỏi bằng ngươi, nhưng hắn biết trước tất cả mọi hành động của ngươi, ngươi nói xem hắn có thể đánh ngươi hay không?" Hắc y nhân tỉ mỉ đeo tràng hạt cho hắn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lần sau ngươi vẫn là nên đem đồ vật này đặt ở trong túi tiền đi, để bên ngoài mười lần hết chín lần đều rơi mất, rơi những vật khác cũng không sao, nhưng tràng hạt này là lễ vật sư phụ đưa cho ngươi, ngươi khen đẹp, tối hôm qua mới cho, sáng nay liền rơi xuống nước." "Là do ta phải tới chốn này mới bị rơi xuống nước, tất cả đều tại ngươi" Bạch y nhân chu mỏ. "Đúng vậy, đều tại ta, trách ta ngàn dặm xa xôi đem con rùa lớn đến làm huynh đệ với ngươi" Hắc y nhân đi tới gõ đầu rùa lớn: "Phí công Tiểu Du xem ngươi như huynh đệ, chuỗi hạt của hắn mất ngươi cũng không biết hỗ trợ tìm a" Rùa lớn bình tĩnh nhìn hắn một cái, lập tức lui vào trong nước chỉ lộ ra cái mai rùa như muốn nói: "Mỗi lần đồ của hắn rơi đều là ngươi hỗ trợ tìm, nếu thế ta còn nhiều chuyện làm cái gì?" Hắc y nhân cười, gõ vào mai rùa rồi vuốt vết tích phía trên, hỏi: "Tiểu Du,chữ trên này ngươi đã khắc được bao nhiêu năm rồi?" Hình Thiên Du sờ đầu, mắt ngước nhìn trời: "Không nhớ rõ" Tai cũng hơi đỏ lên rồi. Nói đến con rùa đen kia, vậy là chuyện đã qua rất nhiều năm a. Năm đó Ngân Yêu Vương mang theo Ân Hàng Ma và Hình Thiên Du trở lại Yêu Hồ Tộc luyện văn chương và võ công, không biết là Yêu Hồ Tộc trời sinh có năm lực xu cát tị hung (tránh hung tìm cát), hoặc là phúc khí trên người Ngân Yêu Vương quá dư dả, Hình Thiên Du không những không mang lại tai họa cho người khác, mà chính mình luyện võ, số lần bị thương cũng rất ít.
Nhưng lúc đó vẫn còn là tiểu hài tử, một ngày không có chuyện phiền nhiễu, liền đi bày ra chuyện làm phiền người khác.
Lúc đó, Hình Thiên Du thấy Ngân Yêu Vương có nuôi một con tiểu hồ ly bảy đuôi làm sủng vật, lòng luôn ước ao muốn có, sau lại thấy các bạn nhỏ trong nhà đều nuôi tiểu cẩu,tiểu miêu, không thì cũng sẽ nuôi chim, nuôi thỏ, liền nổi lên tâm tư yêu thích động vật nhỏ.
Chỉ là đáng tiếc, vô luận là tiểu cẩu, đại cẩu, tiểu miêu, đại miêu hoặc là thỏ nhỏ thậm chí cả một con chồn kết quả cuối cùng đều không ngoại lệ mà toàn bộ sẽ đi gặp Phật tổ. Hình Thiên Du lúc đó rất chán nản, cảm giác tuy rằng mình không mang vận rủi lại cho người, nhưng sẽ mang vận rủi lại cho động vật nhỏ.
Vì vậy thương tâm cả đêm, Ân Hàng Ma khuyên thế nào hắn cũng đều thu người trốn tránh mà làm đà điểu nói thế nào cũng cố chấp không chịu ra. Ân Hàng Ma lúc đó rất muốn hét lên sự thật với hắn rằng: "Ngươi còn nuôi động vật nhỏ sao?, nếu như không có ta cùng sư phụ trông chừng, ngươi ngay cả bản thân cũng sẽ đem mình nuôi chết" Nhưng nghĩ rằng lời này vừa nói ra, có thể sẽ đả thương người nên lại nhẫn nhịn không nói.
Sau đó Ân Hàng Ma đi tìm Ngân Yêu Vương, không biết nói chuyện gì, liền ra ngoài mấy tháng sau cũng không thấy người đâu. Hình Thiên Du lúc đó vẫn cho là do mình khiến hắn tức giận, chạy đi hỏi Ngân Yêu Vương, kết quả Ngân Yêu Vương nói là hắn đi chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho ngươi đó.
Hình Thiên Du nghĩ, lễ vật Ân Hàng Ma tặng hắn chắc hẳn là theo khuôn mẫu cố định,chính là tượng điêu khắc gỗ, hoặc tranh chữ của danh nhân, đương nhiên, mấy thứ này chỉ cần hắn thích là được. Ân Hàng Ma năm đó đi một mạch đến đêm sinh nhật của ta mới thấy trở lại. Ngày ấy, Hình Thiên Du vừa không yên lòng vừ nghe Ngân Yêu Vương kể về chuyện của Thích Ca Mâu Ni, trong lòng suy nghĩ tại sao Tiểu Ma vẫn chưa trở lại, có phải không chuẩn bị được quà sinh nhật cho mình hay không, sau đó liền nghe tiếng của xe ngựa. Ngân Yêu Vương lúc đó cười với hắn, nói: "Tiểu Ma đem lễ vật của ngươi mang về rồi, đang ở trên xe a" Hình Thiên Du nghe thấy vậy liền đẩy cửa ra, thoắt một cái, một đạo bóng trắng xẹt qua, người đã đến bên xe ngựa. Ngân Yêu Vương lắc đầu nhìn cái ghế nhỏ mà mới trước đó Hình Thiên Du còn ngồi, cười mà than thở "Cho dù biết ngày sau hai hài tử này đều không tầm thường, nhưng giờ khi nhìn đến vẫn cảm thấy kinh ngạc! Tuổi còn nhỏ, khinh công sao lại cao như vậy chứ " Hình Thiên Du chỉ nghĩ Ân Hàng Ma đem đến cho hắn một xe ngựa tranh chữ cổ xưa, còn đang định trêu tiểu Ma đây là kéo một xe bạc tặng ta a, giơ tay vừa nhấc màn xe lên, liền ngây ngẩn cả người: Bên trong ngoại trừ một con rùa lớn ra thì không còn gì cả. Ân Hàng Ma vẫn đang ở bên cạnh tranh công: "Tiểu Du,đây là ta tặng lễ vật sinh nhật cho ngươi đó thích không?" Trong bóng tối, Hình Thiên Du đều có thể thấy rõ ràng biểu tình vui vẻ tranh công cầu khen ngợi của Ân Hàng Ma. "Không thích"Hình Thiên Du buồn buồn cùng Ân Hàng Ma song song cùng ngồi xuống, xịu mặt, phiền muộn.
"Vì sao không thích?"Ân Hàng Ma kỳ quái, con rùa lớn này là hắn phí bao công sức mới thu được về tay, nghe nói chính là thánh vật trong sông, sống thật lâu thật lâu, thời gian sống còn dài hơn so với lão bất tử. "Ngươi tặng ai người đó đều sẽ không thích"Hình Thiên Du bĩu môi: "Ai lại tặng con rùa làm lễ vật a, không phải là đang mắng chửi người khác sao?" "Tặng rùa sao lại là mắng người?"Ân Hàng Ma vuốt đầu nhỏ không giải thích được: "Tặng rùa không phải mắng người ta là con rùa đen vương bát đản sao?" Ân Hàng Ma kinh ngạc: "Tiểu Du ngươi có thể mắng chửi người khác a?" Hình Thiên Du liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi mắng được ta thì không à? Ngươi còn tặng một con rùa mắng ta" Thanh âm ủy khuất nhỏ dần. "Tặng rùa cũng không phải là mắng chửi người khác" Xe ngựa chẳng biết lúc nào đã đến cửa nhà, Ngân Yêu Vương mỉm cười dừng xe lại: "Ô quy (rùa đen) đồng âm với phú quý, nó được người ta xưng tụng là rùa trường thọ, có phú quý có trường thọ.
Bất quá người đời thường đem nó so với con ba ba dùng để mắng chửi người khác, khiến cho hàm nghĩa của nó trở nên xấu hơn mà vô tình quên đi ý nghĩa tốt đẹp của nó.
Nhưng rất nhiều quan to, quý nhân trong nhà còn nuôi nó, rùa tuổi càng lớn, biểu thị càng nhiều phú quý trường thọ, ngươi xem con rùa này, tuổi còn lớn hơn ta, sợ là đã thành tinh" "Thì ra là vậy a"Hình Thiên Du nhìn Ân Hàng Ma đang có chút buồn buồn, xin lỗi: "Tiểu Ma, là ta hiểu lầm ngươi.
Nhưng mà năm rồi ngươi không phải tặng ta tranh chữ sao, năm nay vì sao lại tặng một con rùa lớn cho ta?" "Năm nay ngươi không phả iluôn muốn nuôi một con sủng vật sao? Con rùa lớn này nuôi tốt a, nó sống lâu như vậy, ngươi nhất định sẽ không nuôi chết nó đâu." Hình Thiên Du rất cảm động, Tiểu Ma đi ra ngoài lâu như vậy không phải luyện võ công cũng không phải chơi đùa, mà chỉ vì tìm cho mình một con sủng vật sẽ không bị mình nuôi chết, hắn thực rất tốt a, đang đắm chìm trong cảm giác cảm động liền nghe được câu tiếp theo của hắn: "Nói không chừng ngươi chết nó còn chưa có chết a" Triển Chiêu che miệng - Ngoại công hắn thực sự mà một người giỏi phá hư không khí. Thiên Tôn dường như biết Triển Chiêu suy nghĩ gì, gật đầu - chưa bao giờ thấy qua người phá hư không khí nào giỏi hơn so với hắn. Công Tôn nhìn Triệu Phổ thở dài - thật là cái miệng gây họa a. Tiêu Lương vò đầu - Sao bé không nghĩ đến tặng rùa rất lãng mạn a? Sinh nhật Cận nhi cũng sắp đến rồi, nghe nói Tây Vực có một loài hiếm gọi là trảo ly, hay là đến lúc đó cũng làm một lần tặng sủng vật? Nhưng mà Cận nhi đã có rất nhiều hồ ly nhỏ a, đến lúc đó có thể sẽ không rảnh để chơi cùng sủng vật mà hắn tặng a? Ân Hậu nhìn trời - Hắn nói có sai sao, con rùa lớn kia hiện tại sống rất tốt, không chừng sống lâu hơn so với bất kì ai ở đây. Tiểu Tứ Tử giơ lên tay nhỏ bé: "Những chữ trên người "đệ đệ" (Địa Địa) là Tôn Tôn khắc lên khi nào vậy?"Công Tôn chụp bé: "Nó cũng không phải đệ đệ con"
Ân Hậu liếc nhìn Thiên Tôn: "Nói hay không?" "Nói thì nói, cũng không phải chuyện gì không thể"Thiên Tôn vỗ ngực một cái: "Ta tự mình nói" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: "Sư phụ ngươi còn nhớ rõ?" "Ách...."Thiên Tôn ngượng ngùng xoa mũi: "Ko nhớ rõ" Bạch Ngọc Đường đỡ trán: Quả nhiên, sư phụ hắn ngay cả chuyện lớn cũng nhớ không rõ, chuyện nhỏ này làm sao mà nhớ được. Ân Hậu xua tay: "Kỳ thực cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Hôm đó trùng hợp là hắn đang nghe Ngân Yêu Vương kể chuyện về Thích Ca Mâu Ni sao.
Vì vậy hắn cầm một tiểu đao khắc lên vỏ rùa, còn nói sau này hắn gọi là Thiên Tôn, con rùa lớn kia gọi là Địa Tôn, trên trời dưới đất chính là duy ngã độc tôn, cao quý không gì sánh được.
Sau nàyhai người bọn họ là huynh đệ" Bàng Dục nghĩ đầu óc của cao nhân có phải hay không không được bình thường,suy nghĩ hay làm việc gì đôi khi làm cho người khác không hiểu nổi, nhất là chuyện đem con rùa đen nhận làm huynh đệ? "Kỳ thực hắn chọc ta bởi câu nói kia, nói sau này huynh đệ của hắn là A Địa, không phải ta" Triệu Phổ vỗ tay một cái: "Vậy ngươi liền trả lời thế nào a, nói ngươi vốn là thê tử của ta không phải huynh đệ?" Nói sau thu được một cái trừng mắt của Thiên Tôn. "Khụ khụ..."Ân Hậu tựa hồ còn có chút tiếc nuối: "Ta lúc đó cũng rất tức giận, ta đi thật xa tìm lễ vật cho hắn, tốn thật nhiều sức lực, kết quả nghe được câu nói như thế, có chút tức giận" "Ngoại công, ngươi trả lời thế nào?" Thiên Tôn một mực nhìn trời yếu ớt mở miệng: "Hắn trả lời chính là, Ngân Yêu Vương nói: "Hai ta vốn không phải là huynh đệ, mà là tử địch cả đời" .... Quả nhiên là không chọn chết sẽ không phải chết..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!