Editor: Pig
Beta-er: OL
Đội tuần tra của Vương Cửu Nhất vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Trì Thanh Hành đang chạy đến.
Vương Cửu Nhất cúi người chào xong thì nói: “Đội trưởng, đã nửa đêm rồi mà anh vẫn còn ở chỗ này rèn luyện, không hổ danh là người trong hàng ngũ gương mẫu.
Đợi hết ca trực này, em cũng muốn chạy, học tập anh!”
Trì Thanh Hành không nói gì, xua tay bảo cậu ta nhanh chóng dẫn đội rời đi, đừng đứng đó chặn đường.
Vương Cửu Nhất lập tức hô: “Vâng.” Tiếp đó là bảo anh em đằng sau bước đều.
Trì Thanh Hành nhìn đội ngũ đã đi xa rồi tiếp tục chạy, đến khu vực chứa đồ bị bỏ hoang cách đấy không xa thì dừng lại.
Ánh sáng của đèn chiếu sáng ở một khu, Cảnh Tiêu đang ngồi ở trên bức tường vỡ, hai đầu gối co lại, ngồi chơi điện thoại.
Trì Thanh Hành đỡ thắt lưng, vừa rồi chạy có hơi vội, chờ hô hấp ổn định mới chậm rãi đi đến.
Cảnh Tiêu nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Trì Thanh Hành.
Hai chân dài thẳng tắp vốn đã trắng lại càng thêm trắng khi ở dưới ánh đèn, tóc thả xõa đằng sau lưng.
Cô mặc một chiếc áo khoác đen ngắn, khuôn mặt không trang điểm, trong veo như nước, lại mang một chút nét quyến rũ mê người.
So với trước kia, cô đã trưởng thành lên không ít.
Chỉ cần hai chữ, xinh đẹp.
Trì Thanh Hành hoàn hồn, bế Cảnh Tiêu lên, đưa lưng về phía ngọn đèn.
“Anh làm gì vậy?” Cảnh Tiêu hoảng sợ, nhanh tay nắm chặt lấy điện thoại.
“Không phải nhắc em rồi sao? Ngồi trên đấy bị ngã thì phải làm sao bây giờ?” Trì Thanh Hành nói: “Nhẹ như này? Chẳng may ngã bị thương thì ai đau lòng nhất?”
“Em đã lớn rồi, sẽ tự mình chú ý.” Cảnh Tiêu nhìn anh nói.
“Được, em đã lớn rồi.
Vậy trước kia em từng ngồi trên lưng anh đung đưa chân rồi ngã xuống không biết bao nhiêu lần?” Trì Thanh Hành nói.
Cảnh Tiêu đẩy người trước mắt ra, mím môi nói: “Anh thả em xuống dưới đi, đừng để người khác nhìn thấy.”
“Bây giờ mới sợ? Lúc trước còn ngồi trên lưng anh chơi đùa trước mặt bao nhiêu người…”
“Đừng nói nữa!” Cảnh Tiêu vội vàng cắt lời Trì Thanh Hành, tay nắm chặt vai áo anh: “Em không xuống cũng được nhưng mà anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
“So với việc em ngồi trên chỗ kia thì như này anh đỡ lo lắng hơn.” Trì Thanh Hành cong cong khóe môi, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Từ bên kia đã thấy em đang cầm điện thoại, đang chơi cái gì vậy?”
Cảnh Tiêu nhìn điện thoại rồi nói: “Nói chuyện phiếm với Lý Thiếu Phi.
Vốn định để anh ta gọi video với Hallie nhưng con bé lại ngủ mất rồi.”
“Còn em, sao em vẫn chưa ngủ?” Trì Thanh Hành hỏi cô.
Cảnh Tiêu trả lời: “Ngủ không được nên ra ngoài đi dạo một chút.”
“Sau đó đều đi hỏi chuyện từ mấy người bạn của anh?” Trì Thanh Hành nhẹ nhàng nói: “Bé con, nếu muốn hỏi gì về cuộc sống của anh thì cứ hỏi trực tiếp, anh nhất định sẽ trả lời rõ ràng.”
Cảnh Tiêu nhìn anh, rũ mắt xuống, ấn tắt nguồn, màn hình điện thoại lập tức tắt đi, lúc lâu sau cô mới nói: “Hạ Cừ.”
“Tính tình vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Sao vẫn không thích gặp cô ấy giống như lúc trước?” Trì Thanh Hành nói.
Cảnh Tiêu mở to mắt, hỏi: “Sao anh biết?”
“Em sáu tuổi đã cùng chung sống với anh, có cái gì mà anh không biết đâu.” Trì Thanh Hành mỉm cười, nói: “Nhưng trước tiên, em hãy nói cho anh biết về chuyện đã xảy với tên bạn trai cũ người nước ngoài của em.”
“Hả?” Cảnh Tiêu cảm thấy hơi bất ngờ: “Anh nghe ở đâu vậy?”
“Chỗ Lý Thiều Phi.” Anh trả lời: “Cái hôm em đến bộ chỉ huy tìm anh ta, anh đã nói chuyện với anh ta hai câu.”
Cảnh Tiêu xấu hổ.
Cái tên Lý Thiều Phi này, có phải cả ngày không có việc gì làm hay không?
“Nói đi bé con.” Cánh tay Trì Thanh Hành quơ qua quơ lại với biên độ rất nhỏ.
Cảnh Tiêu có thể cảm nhận rất rõ ràng có một tia nhiệt lướt đầu trái tim cô, nhìn Trì Thanh Hành, chậm rãi nói: “Không thể nào.
Cái tên Lý Thiều Phi này không nói lời nào thật cả, từ chuyện của Hallie cũng có thể nhìn ra được, anh ta gạt em không biết bao nhiêu lần.”
Trì Thanh Hành cong môi: “Anh với Hạ Cừ không có gì, ngay từ đầu anh đã nói rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ò.” Cảnh Tiêu gật đầu chỉ xuống phía dưới: “Thả em xuống đi, ôm lâu như vậy anh sẽ thấy mệt đấy.”
“Không sao, để anh ôm một lát.” Trì Thanh Hành nói: “Qua mấy ngày nữa sân bay sẽ sửa xong, em có muốn trở về không?”
“Em phải đợi Lý Thiều Phi đến đón Hallie, không biết là có thực sự đến không.
Chuyện này để sau hãy nói.” Cảnh Tiêu trả lời.
“Được.” Trì Thanh Hành nhìn bầu trời đen kịt và nói: “Đã không còn sớm nữa, anh đưa em về ký túc xá.
Ban đêm ở nơi này không an toàn.”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Trì Thanh Hành không định thả cô xuống đất, cứ như vậy mà trực tiếp ôm đi.
Cảnh Tiêu lập tức khẩn trương, tóm lấy bả vai của anh: “Anh mau thả em xuống đi, bên kia có nhiều người lắm.”
“Ngại cái gì?” Trì Thanh Hành cố ý hỏi.
‘Không có, anh mau buông ra đi.”
Cảnh Tiêu vừa định di chuyển thì lúc này truyền đến một loạt bước chân cách đây không xa, có thể là đội tuần tra đang đi tới đây.
Trong lòng Cảnh Tiêu cả kinh, vội vàng giãy giụa muốn xuống dưới.
Trì Thanh Hành cảm thấy nếu cứ ôm cô như vậy, bị nhìn thấy cũng không tốt lắm, lập tức thả cô xuống.
“Đi theo anh.”
Trì Thanh Hành kéo tay Cảnh Tiêu trốn vào trong chỗ tối, đội tuần tra đi ngang qua cũng không phát hiện hai người ở đó.
“Đây là chỗ nào vậy?”
“Là đường nhỏ, bình thường không có người đi đến chỗ này, bởi vì chỗ này có mìn.”
Cảnh Tiêu sợ hãi, lập tức dừng lại.
Trì Thanh Hành đi về phía trước rồi quay đầu lại nhìn Cảnh Tiêu một lúc, sắc mặt căng thẳng, anh cười cười, nắm chặt tay Cảnh Tiêu nói: “Cho nên đừng có buông tay ra, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cảnh Tiêu rũ mắt nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau, không nói gì.
Trì Thanh Hành để cho Cảnh Tiêu bước theo bước chân của mình, con đường chật hẹp, chỉ có thể từng người một đi qua, còn có chút đá vụn, sợ Cảnh Tiêu không cần thận giẫm phải rồi trẹo chân.
Vốn dĩ định giấu diếm nhưng Cảnh Tiêu lại không muốn.
“Tại sao đường bình thường không đi lại muốn đi cái đường nguy hiểm này?”
Cảnh Tiêu hỏi.
Tay bị anh nắm, lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp, còn có thể cảm nhận được có một tầng chai sạn mỏng ở tay cô.
Có thể là do con người trời sinh có ý thức tự vệ, sợ bị thương, sợ bị vấp chân, Cảnh Tiêu theo bản năng lập tức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh.
Trì Thanh Hành quay đầu, nhìn Cảnh Tiêu rồi cười cười: “Bởi vì anh muốn ở cùng em thêm chút nữa, hai ngày tới chắc sẽ khá là bận bịu, có thể không có thời gian nói chuyện với em.”
Cảnh Tiêu chần chừ một chút, hỏi: “Là có nhiệm vụ sao?”
“Không phải, chưa đến lúc.” Trì Thanh Hành nói: “Nếu phải đi, anh sẽ nói với em trước.”
Cảnh Tiêu âm thầm thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục theo anh đi về phía trước.
Cô vốn rất nhạy cảm với chuyện công việc của Trì Thanh Hành, từ khi Trì Thanh Hành tốt nghiệp trường quân đội rồi tiến vào bộ đội, cô phát hiện có rất nhiều chuyện Trì Thanh Hành lừa gạt cô, không cho cô biết.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi, truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi , đọc truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi full , Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi full , Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi chương mới