Editor: Đông
Beta: Tnhii
“Này? Anh Trì đâu?”
Phương Nam chờ một lúc cũng không thấy động tĩnh, vẻ mặt mờ mịt quay lại hỏi Cảnh Tiêu.
“Đi, đi rồi.”
“Oa, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết.
Còn tưởng anh Hành muốn bảo tớ làm gì, cậu không biết đâu, lúc anh ấy huấn luyện tân binh trong đội, thật sự rất tàn nhẫn.
Tớ nhìn thôi cũng thấy sợ.” Phương Nam vừa nói vừa vuốt ngực để thông khí.
Cảnh Tiêu cắn môi dưới, cảm thấy mặt hơi nóng nên xoay người ngồi xổm xuống, giả vờ bận rộn, vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc vào vali.
ánh mắt Phương Nam sắc bén, dựa vào góc giường nhìn chằm chằm Cảnh Tiêu: “Cậu làm sao thế, sao mặt đỏ vậy?”
“Không có gì.” Cảnh Tiêu đáp lại, trong lòng thấp thỏm.
Nếu Phương Nam biết vừa rồi Trì Thanh Hành hôn cô, chắc chắn muốn cùng cô nháo một trận.
“Cậu nói dối, hay anh Trì đã làm chuyện gì không nên với cậu rồi?” Phương Nam nghi ngờ hỏi.
Cảnh Tiêu đứng lên, lau mồ hôi trên mặt, lảng sang chuyện khác: “Tớ còn chưa ăn sáng, cậu có muốn ăn cùng không?”
“Có chứ!” Phương Nam vui vẻ đồng ý.
Cảnh Tiêu đi tắm rửa sau đó cùng Phương Nam xuống dưới ăn sáng.
“Bữa sáng nên ăn như một vị vua.” Phương Nam nhìn một bàn đầy đồ ăn thì vô cùng vui vẻ, “Bữa trưa nên ăn như một hoàng tử, còn bữa tối thì ăn như một kẻ ăn mày, vậy mới là cuộc sống.”
Cảnh Tiêu ngồi ở đối diện, yên lặng múc canh trứng: “Cậu tự lái xe tới sao?”
“Tớ đi xe đến nhưng không có lái tới đây.” Phương Nam nhướng mày nhìn Cảnh Tiêu: “Hôm nay Lương Hoàng được phép nghỉ nửa ngày.
Lát nữa cậu ta sẽ đến đón chúng ta, nếu chọn được váy cưới ưng ý xong thì ba người chúng ta sẽ cùng ăn trưa.”
Cảnh Tiêu khịt mũi, vùi đầu uống canh.
Ăn cơm xong, Lương Hoàng cũng đã tới, Cảnh Tiêu và Phương Nam đứng ở trước khách sạn, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, Phương Nam nghiêng người vẫy vẫy Lương Hoàng trên xe.
Lương Hoàng xuống xe đi tới, Cảnh Tiêu nhìn thêm vài lần, so với hồi cấp ba quả thực đã mạnh mẽ hơn nhiều, hoàn toàn mất đi khí chất yếu ớt của một thiếu gia năm đó, trên người tràn đầy khí chất anh hùng của một người lính.
Phương Nam bật cười trêu chọc: “Yo, Lương thiếu gia, lại là xe mới hả? Bác gái có phải hơi chiều cậu rồi không?!”
“Không, không.” Lương Hoàng xấu hổ, nhìn Cảnh Tiêu, có chút ngượng ngùng lại mong chờ, thận trọng nói: “A Tiêu.”
“Chào Lương thiếu gia” Cảnh Tiêu cười vươn tay ra: “Đã lâu không gặp.”
Lương Hoàng bắt lấy tay Cảnh Tiêu: “Gọi vậy làm gì, cứ gọi là Lương Hoàng.”
“Thiếu gia Lương Hoàng.” Cảnh Tiêu nghiêm túc gọi.
“Cậu vẫn thích nói đùa như trước.” Lương Hoàng cười nói, mở cửa xe: “Tất cả lên xe đi.”
“A Tiêu, cậu ngồi ở phía trước đi, tớ sẽ ngồi sau.” Phương Nam đẩy Cảnh Tiêu ngồi vào ghế phụ, sau đó mở cửa sau chui vào trong xe.
Cảnh Tiêu ngồi vào, cũng không nghĩ ngợi gì, đầu tiên nói với Lương Hoàng lái xe đi lấy thẻ điện thoại, sau đó mới đi chọn váy cưới.
Công việc của Phương Nam luôn gọn gàng nhanh nhẹn, cô ấy nhìn trúng cái gì đều luôn muốn có, không hề chần chừ.
Vì vậy, Cảnh Tiêu không chọn quá nhiều, cô chọn một trong ba chiếc, đo kích cỡ, trả tiền đặt cọc, toàn bộ thời gian ở cửa hàng đồ cưới cũng không quá hai giờ.
Sau đó, ba người tìm một nhà hàng gần đó, ăn được nửa bữa thì Tiêu Dương gọi điện, Phương Nam rời bàn ăn, đến nơi yên tĩnh nghe điện thoại, chỉ còn lại Cảnh Tiêu và Lương Hoàng.
Cảnh Tiêu luôn là người dễ gần, cô không cảm thấy xa lạ với Lương Hoàng, người đã có mối quan hệ tốt với mình sau 4 năm không gặp.
Cô ngồi ăn như cũ, nói chuyện cũng không quá khách sáo, dù sao cũng là bạn chơi từ nhỏ, ai như thế nào cũng đều hiểu rõ.
“A Tiêu.” Lương Hoàng đột nhiên lên tiếng.
Cảnh Tiêu ngẩng đầu nuốt xuống thìa canh vừa mới đút vào miệng: “Hả?”
“Tớ thực sự rất vui vì cậu trở lại.” Lương Hoàng cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền: “Tớ sẽ tới đón cậu khi cậu trở về khu nhà.”
“Không về nữa.” Cảnh Tiêu nói, tiếp tục uống canh.
“Ồ” Lương Hoàng khóe miệng vẫn mang ý cười: “Cậu đi tìm việc sao?”
Cảnh Tiêu khẽ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói một câu: “Cứ để tùy tình hình đi.”
Lương Hoàng không biết nói gì, bàn ăn càng thêm yên tĩnh.
Cảnh Tiêu quả thật có tính đi tìm việc, dù hai mươi vạn tệ có thể giúp cô sống trong một thời gian dài nhưng mỗi ngày đều ở khách sạn thì quá nhàm chán.
Khi mới ra nước ngoài, cô ngại giao tiếp với mọi người nhưng vì sinh hoạt nên cũng không thể không thu lại tính tình.
Sau này tuy có gặp mấy người bạn cùng lớp nhưng cũng không ai có thể khiến cô vui vẻ nói chuyện.
Lý Thiếu Phi vì công việc nên thi thoảng cũng tìm đến, nếu anh không bắt chuyện, cô chắc chắn sẽ bị buồn chết.
Trước đây cô cũng không phải người hướng nội, ngược lại rất hoạt bát và nghịch ngợm, cô cũng hay nói, có thể nói chuyện với mọi người ở mọi lứa tuổi.
Vì lúc trước rời đi không vui vẻ nên mới biến thành cô của ngày hôm nay.
Nghĩ lại khi đêm hôm đó, cô đã ngủ đến rất muộn mới rời giường.
Cô nép trong vòng tay Trì Thanh Hành, không mặc quần áo, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, tiếng tim đập và hơi thở nặng nề.
Trì Thanh Hành không tỉnh, cô bướng bỉnh nghịch tóc anh.
Lát sau, Trì Thanh Hành bị cô đánh thức.
Khi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là có chút giật mình, sau đó không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nặng nề buông một tiếng thở dài, ôm lấy cô nói: “Xin lỗi bé con, tối hôm qua…”
“Anh không cần xin lỗi em, là em tình nguyện.” Cảnh Tiêu cười: “Hơn nữa anh cũng thích em, điều trân quý nhất không phải là dành cho người mình thích hay sao? Em đã sớm muốn gả cho anh, muốn cùng anh thân mật.”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ tới nói chuyện với ông nội, đừng lo lắng.” Trì Thanh Hành hôn lên tóc cô.
Cảnh Tiêu cười ngọt ngào ôm lại anh: “Anh Hành, anh chịu trách nhiệm vì anh cũng thích em phải không?”
Trì Thanh Hành im lặng, một lúc sau cũng không lên tiếng, anh chỉ ôm cô và khẽ thở dài.
Sau sự việc đó, cô càng thích đeo bám Trì Thanh Hành hơn, bởi vì Trì Thanh Hành không còn muốn giữ khoảng cách với cô mãnh liệt như trước, mà thay vào đó là để cô làm bậy.
Chẳng hạn, buổi tối cô không ngủ được, cô chạy đến bên giường Trì Thanh Hành, muốn ngủ với anh, Trì Thanh Hành cũng tùy cô, muốn hôn, anh cũng sẽ để cô tùy ý.
Cô muốn gì, anh đều sẽ cho cô.
Nhưng rồi một ngày nọ, Hạ Cừ đột nhiên gọi cô đi ăn tối, trên bàn ăn, cô thấy ngón áp út tay phải của Hạ Cừ đeo một chiếc nhẫn.
Hạ Cừ vui vẻ nói với cô rằng đó là của Trì Thanh Hành.
Hôm qua, Trì Thanh Hành cả đêm không về chính là vì chuyện này, áo khoác bị rơi, cô ta giúp cô nhặt nó lên.
Cô lúc ấy rất hoảng sợ.
Cô nhận ra chiếc nhẫn kia, mấy ngày trước cô đi mua sắm với Trì Thanh Hành, nhìn thấy nó qua cửa sổ của một cửa hàng trang sức, cô rất thích nhưng nó rất đắt, cô lập tức kéo Trì Thanh Hành rời đi.
Cơm còn chưa ăn xong, không biết tại sao chiếc nhẫn lại ở trên tay Hạ Cừ.
Cô hồn bay phách lạc, tuyệt vọng mà bỏ chạy.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi, truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi , đọc truyện Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi full , Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi full , Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi chương mới