Vẻ mệt mỏi và men say không giấu được hiển hiện trên khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt chăm chú nhìn cô lại đang cười.
Mạnh Sơ Vũ chưa từng nhìn thấy Chu Tuyển như vậy.
Nói đúng hơn là, cô chưa từng thấy ai ở trước mặt cô có biểu cảm phức tạp như vậy.
Trong một khắc nào đó, cô thậm chí còn cảm thấy, ánh mắt nhìn cô của Chu Tuyển không đơn thuần chỉ là bất ngờ hay mừng rỡ.
Mà hơn cả, như thể khi anh đang cõng trên lưng một bọc hành lý thật nặng, đơn độc kiếm tìm nguồn nước trên sa mạc, đến tận lúc sức cùng lực kiệt, tuyệt vọng đến nỗi chẳng thể phát ra tiếng nói, chỉ đành chấp nhận số phận, bỗng nhìn thấy một ốc đảo.
Đôi mắt anh như đang nói, anh được cứu rồi.
Mạnh Sơ Vũ chăm chú nhìn vào mắt anh, không biết có phải mình đã nhìn quá chăm chú không, cảm giác mắt mình hơi sưng lên vì cay.
Im lặng một lát, cô khẽ hít một hơi rồi liếc mắt sang chỗ khác, cúi đầu nhìn chiếc bánh kem nhỏ bé đến đáng thương trên bàn, mím môi: “Anh ước như thế linh nghiệm mới lạ…”
Chu Tuyển theo ánh mắt cô cúi đầu.
“Lúc ước phải đan tay vào nhau, không phải đặt tay lên bàn mà là nâng lên chỗ cằm,” Khuôn mặt Mạnh Sơ Vũ không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn, “Ước xong thì cũng không phải như thế là được, phải thổi tắt nến mới tính.”
Cô vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi vào cửa hàng, ngọn lửa chập chờn trên đầu nến vụt tắt.
Khói theo gió bay vào bên trong, nháy mắt biến mất không dấu vết, chỉ còn một đoạn tim nến màu đen.
Mạnh Sơ Vũ lại nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Chu Tuyển.
Thật sự không ai dạy anh ước điều ước sinh nhật.
Tại sao không ai dạy anh ước điều ước sinh nhật?
Khi Mạnh Sơ Vũ nhíu chặt mày, Chu Tuyển lại như được cơn gió này thổi cho tỉnh táo, ánh mắt rơi xuống áo khoác đang mở của cô, bỗng tiến lên vén kín vạt áo cô lại.
Mạnh Sơ Vũ lùi về phía sau, ngẩng đầu lên rồi lại cứng đờ người, cúi đầu nhìn tay Chu Tuyển.
Chu Tuyển nhanh chóng cài cúc sừng cao nhất trên áo khoác len mỏng của cô lại, sau đó cúi người xuống, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, càng lúc càng cong thấp eo, cuối cùng cong lưng dừng ở đó, nhìn bàn chân cô.
Nửa bàn chân trước của cô được giấu trong dép lê lông xù, gót chân hoàn toàn lộ ra trong khí lạnh.
Thấy ánh mắt của anh, Mạnh Sơ Vũ đưa tay đẩy vai anh, lùi về sau hai bước.
Chu Tuyển ngồi dậy nhìn xung quanh, bước nhanh đến cạnh kệ để hàng lấy một đôi tất giữ ấm, đến quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên thu ngân nhìn hai người một hồi lâu cũng ngẩn người, ngơ ngác quét mã.
“Phiền anh đóng gói bánh kem lại giúp tôi, cảm ơn.” Chu Tuyển nói với nhân viên thu ngân một câu, quay người kéo Mạnh Sơ Vũ sang một bên.
Mạnh Sơ Vũ theo lực của anh dịch sang bàn bên cạnh ngồi xuống, thấy anh mở gói đồ, cầm đôi tất ngồi khụy xuống.
Cô chớp chớp, ngăn tay anh lại: “… Để tôi tự làm.”
Chu Tuyển ngẩng đầu nhìn cô một cái, im lặng rồi đưa đôi tất cho cô, đứng dậy.
Mạnh Sơ Vũ bất giác nhận ra gót chân mình thật sự rất lạnh, cong lưng vội vàng đi tất vào rồi nhét chân vào dép lê.
Lúc này nhân viên thu ngân cũng đã đóng gói xong bánh kem, đưa cho Chu Tuyển.
Chu Tuyển một tay cầm hộp bánh kem, một tay chuyển đến đỉnh đầu Mạnh Sơ Vũ, như muốn xoa đầu cô nhưng đến khi sắp chạm vào tóc cô bỗng khựng lại.
Mạnh Sơ Vũ nâng mắt, thấy bàn tay lơ lửng giữa không trung của anh chậm rãi cuộn chặt lại, sau đó rũ xuống.
“Về thôi.” Nhưng Chu Tuyển vẫn đang cười.
Mạnh Sơ Vũ đứng dậy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai tay nhét vào túi áo khoác, cúi đầu đi về khu nhà.
Đi được một đoạn, cô nhận ra Chu Tuyển chỉ đi phía sau bên cạnh cô, không tiến lại song song với cô.
Hai cái bóng nghiêng dài trên mặt đất, vẫn luôn duy trì một khoảng cách đầy xấu hổ.
Về đến chân tòa nhà chung cư, Mạnh Sơ Vũ cầm then cửa cổng lớn, đẩy cửa rồi quay đầu lại, nhìn Chu Tuyển đứng ở bậc thang phía dưới đang nhìn theo cô.
Nhìn một lát, cô bỗng nói: “Tôi không nhận đồ của Lâu Văn Hoằng, sau khi lên nhà đã chặn anh ta.”
Chu Tuyển hơi ngập ngừng gật đầu, như đang cố gắng phân tích lời nói của cô.
“Lần trước anh ta đưa lẩu đến, tôi cũng không mời anh ta lên nhà.” Mạnh Sơ Vũ lại nói tiếp một câu.
Chu Tuyển lại chậm rãi gật đầu một cái.
“Tôi nói vậy không phải vì cảm thấy mình có nghĩa vụ giải thích với anh, mà là không thích người khác xen vào chuyện của tôi, tôi cũng không thoải mái khi bị hiểu lầm.” Mạnh Sơ Vũ cứng rắn nói xong, không đợi Chu Tuyển phản ứng lại, xoay người đẩy cửa, “Vậy thôi, về đây.”
Chu Tuyển đứng sững ở đó, nhìn cô đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, nhìn con số trên màn hình điện tử ngoài thang máy nhảy từ một lên bảy, cuối cùng dừng lại.
Gió cuối thu cuốn lá khô đầy đất, thổi bay vạt áo sơ mi mỏng manh trên người anh, cũng thổi cho anh tỉnh táo lại.
Từ tối nhận được tin nhắn “Mấy ngày nay không cần đưa đón tôi” của Mạnh Sơ Vũ, anh dường như đã không còn tỉnh táo.
Lý trí nói, khi cô thậm chí không còn muốn nổi giận nữa, nghĩa là cô đã thật sự từ bỏ anh.
Trái tim lại chẳng thể chấp nhận được điều này.
Mười một ngày này, anh suy diễn đến cùng cực tâm lý may mắn mà anh vẫn luôn chán ghét, đoán rằng có lẽ cô thật sự chỉ đơn giản muốn tập trung làm việc, hoặc muốn dùng cách này để thử anh.
Thế nên mỗi ánh mắt, biểu cảm, giọng điệu của cô khi làm việc cùng anh ở công ty đều trở thành tín hiệu mà anh có thể giải mã.
Tâm lý may mắn khiến người ta một khắc mừng, một khắc lo, đáng sợ đến nỗi khiến người ta phải quay mòng mòng.
Nhưng điều đáng sợ hơn là, một ngày nọ anh bỗng ý thức được, mỗi khoảnh khắc anh suy đoán, mỗi khoảnh khắc như rơi xuống vực sâu của anh mấy ngày này, đều là những thứ Mạnh Sơ Vũ từng phải trải qua.
Phải trải qua những đau đớn, thống khổ như vậy, ai còn có thể tiếp tục thích anh?
Anh đã không còn chỗ cho may mắn nữa rồi.
Nên anh ép mình phải chấp nhận hiện thực, như đã nói với Đàm Tần, chỉ có thể chấp nhận.
Anh thuyết phục bản thân mình, Mạnh Sơ Vũ sẽ không còn vì anh mà đau khổ, cũng coi như một chuyện vui.
Nhưng tối nay, khi anh thấy Lâu Văn Hoằng xuất hiện dưới nhà cô, khi anh nghĩ rằng sau này cô sẽ vì một người khác mà vui vẻ, đau khổ — Những cảm xúc không cam lòng đã ẩn chứa từ lâu bỗng không nghe theo khống chế mà mọc ra những góc cạnh sắc nhọn, điên cuồng đâm vào lồng ngực anh.
Vật lộn suốt mười một ngày, thất bại chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Anh vẫn không vĩ đại như vậy, không thể vì cô rời khỏi mình mà vui mừng.
Nhưng lại không biết giờ đây anh có thể làm gì.
Thế nên, trong cái ngày cùng đường bí lối, anh chạy đi, ước một điều ước với ngọn nến.
Khi sắp bước sang tuổi 29, làm một chuyện ngay cả khi 9 tuổi cũng chưa từng làm.
Rồi bất ngờ thay, có được thứ năm 9 tuổi anh không có được, chiếc kẹo trong tay cô.
Cũng biết, sinh nhật thế mà có thể hạnh phúc.
*
Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức giấc, cầm điện thoại xem đồng hồ lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Chu Tuyển gửi từ lúc bốn giờ mười một phút, rạng sáng.
Mấy giờ mười một phút cơ?
Mạnh Sơ Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi mở tin nhắn: “Hôm nay anh đi Nam Hoài thăm ông bà, ngày mai sẽ về trước lúc sếp Thái đến. Bên công ty không cần xử lý nhiều, buổi chiều sếp Thái mới đến, không ở lâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Bốn giờ hơn không ngủ được báo cáo lịch trình, anh có vấn đề hay đầu óc cô không theo kịp?’
Chủ nhật, Mạnh Sơ Vũ nhàn rỗi không có việc gì làm, ăn cơm trưa xong đến công ty đợi trước.
Cả tòa nhà văn phòng và xưởng sản xuất đều để lại những người phụ trách liên quan tăng ca, cô dạo qua một vòng các phòng ban, chắc chắn rằng không còn gì sơ suất, thấy thời gian cũng không còn nhiều, quay về văn phòng Tổng Giám đốc pha trà.
Mới vừa chuẩn bị xong trà ở quầy trà nước, đã nghe thấy tiếng cười to giọng quen thuộc ngoài hành lang.
Mạnh Sơ Vũ bưng trà ra ngoài, quả nhiên thấy Thái Chấn Lâm và cháu gái nhỏ của ông.
Đương nhiên còn có cả Chu Tuyển đón hai người tới.
Nhìn Chu Tuyển một cây tây trang màu đen, giày da trơn bóng, cà vạt phẳng phiu, không còn dáng vẻ chật vậy, tiều tụy đêm thứ sáu, không biết nói gì mà khiến Thái Chấn Lâm cười như vậy.
“Sếp Thái, sếp Chu.” Mạnh Sơ Vũ cười, đi lên đón tiếp.
“Tiểu Mạnh, đã lâu chưa gặp.” Thái Chấn Lâm chỉ vào cô cười.
Mạnh Sơ Vũ nâng khay trà lên cao hơn một chút: “Cũng không hẳn ạ, may vẫn còn nhớ rõ ngài thích uống phổ nhĩ.”
Chu Tuyển cười ra hiệu mời: “Vậy mời sếp Thái vào trong uống trà?”
“Ừ, nghỉ một lát trước.” Thái Chấn Lâm đi vào bên trong.
Hai người lớn đi phía trước, Mạnh Sơ Vũ đi phía sau một đoạn, cúi đầu nhìn cô bé bên cạnh: “Tiểu Nguyên Nghi lại cao thêm rồi, còn nhớ chị không?”
Thái Nguyên Nghi lắc đầu: “Nhớ chứ ạ! Chị Sơ Vũ xinh thế này, em còn lâu mới quên! Nhưng mà ông nội bảo em là lúc người lớn nói chuyện không được nói leo…”
“Vậy lát nữa chị em mình lén nói chuyện.”
Mạnh Sơ Vũ đi theo Chu Tuyển và Thái Chấn Lâm vào văn phòng, thấy hai người ngồi xuống sô pha, rót trà cho họ rồi đứng sang một bên.
“Đừng đứng, ngồi xuống đi.” Thái Chấn Lâm nhìn Mạnh Sơ Vũ ý bảo ngồi xuống sô pha đối diện.
“Ông ơi, con thì sao ạ?” Thái Nguyên Nghi thì thầm một câu.
“Con ngồi bên kia đi, ngoan ngoan làm bài tập.” Thái Chấn Lâm chỉ ghế dành cho khách cạnh bàn làm việc của Chu Tuyển.
“Vâng ạ.” Thái Nguyên Nghi chu miệng, cầm cặp sách qua đó.
Mạnh Sơ Vũ thấy Thái Chấn Lâm và Chu Tuyển lúc này cũng chỉ nói chuyện việc nhà trước, không nói chuyện công việc, nhỏ giọng hỏi Thái Chấn Lâm một câu: “Hay là để tôi đi giúp Nguyên Nghi làm bài tập một chút, ngài và sếp Chu nói chuyện trước, lát nữa tôi lại qua đây ạ?”
Thái Chấn Lâm cười gật đầu, hỏi Chu Tuyển: “Con bé ở chỗ cậu có lanh lợi như ở trước mặt tôi không?”
Chu Tuyển như đang hồi tưởng: “Thật ra là hơi kém một chút ạ.”
Lại chọc cho Thái Chấn Lâm vui vẻ: “Xem ra tôi vẫn uy hơn.”
Mạnh Sơ Vũ không muốn nghe mấy người lõi đời nói chuyện, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô bé: “Tiểu Nguyên Nghi đang làm bài tập gì thế?”
Văn phòng rộng nên dù hai bên đều dùng âm lượng bình thường để nói chuyện, tiếng nói cũng không đánh nhau.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ vẫn thấp giọng xuống một chút.
“Bài tập ngoại khóa ạ.” Thái Nguyên Nghi cau mày lấy đuôi bút gõ gõ lên tờ giấy, “Em không hiểu bài thơ này, nhưng ông nội lại không cho em tra điện thoại.”
“Vậy để chị giảng cho em một chút nhé.”
Mạnh Sơ Vũ cầm lên đọc, là “Chờ em trong mưa” của Dư Quang Trung.
“Đây là một bài thơ tình, em tuổi này đọc không hiểu cũng là chuyện bình thường, đừng nản lòng nhé.” Mạnh Sơ Vũ nhìn đề bài, “Em không hiểu câu hỏi đầu tiên à?”
“Vâng, tại sao rõ ràng là nhà thơ đang đợi người ta, lại nói ‘Em đến hay không cũng vậy’ ạ? Vậy rốt cuộc ông ấy có muốn người ta đến hay không?”
“Đương nhiên là muốn rồi, cái này phải kết hợp với câu trên và câu dưới,” Mạnh Sơ Vũ cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích, “Em xem này, nhân vật chính đứng trong mưa nhìn đầm sen đỏ rực trước mặt, chờ người ông ấy thích, sau đó nói — ‘Em tới hay không cũng vậy, cảm giác như mỗi đóa sen đều giống em’. Ông chờ mãi, thậm chí chỉ nhìn sen cũng cảm thấy sen giống như người mình thích, sao có thể không muốn người ấy tới? Điều này nghĩa là, ông ấy chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp được người mình thích, thì chỉ ngắm hoa thôi cũng cảm thấy vui, chờ đợi cũng là hạnh phúc.”
Thái Nguyên Nghi “Ồ” một cái thật dài.
“Hình như hơi hơi hiểu rồi ạ, còn có câu sau tại sao lại là ‘Đồng hồ Thụy Sĩ chi bảy giờ rồi’, nhà thơ sống ở nước ngoài sao ạ?”
“Chị nghĩ đồng hồ Thụy Sĩ chắc là nói đến sản phẩm đồng hồ của Thụy Sĩ, Thụy Sĩ là đất nước của đồng hồ. Ở thời đại mà nhà thơ viết bài thơ này, sở hữu được một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ vẫn là chuyện khó làm được. Vừa nãy em có nhìn thấy đồng hồ chú…” Mạnh Sơ Vũ khựng lại, “Anh Chu Tuyển đeo không?”
Thái Nguyên Nghi quay đầu nhìn về phía Chu Tuyển: “À, đấy là đồng hồ Thụy Sĩ!”
Chu Tuyển ngẩng đầu nhìn một cái, vẫn tiếp tục nói chuyện với Thái Chấn Lâm.
Mạnh Sơ Vũ cũng nhìn theo, chạm mắt một chút ngắn ngủi với Chu Tuyển rồi nhanh chóng tách ra, xoa đầu Thái Nguyên Nghi: “Ừm, đó là đồng hồ Vacheron Constantin, là sản phẩm của Thụy Sĩ.”
*
Dạy Thái Nguyên Nghi làm xong hai tờ bài tập, lại cùng Chu Tuyển đi xung quanh khu công nghiệp với Thái Chấn Lâm, một buổi chiều kết thúc.
Giống như Chu Tuyển nói, lần này Thái Chấn Lâm đến Hàng Châu chủ yếu là để cùng cháu gái tham gia hoạt động, nhân tiện đến thăm Sâm Đại nên cũng không ở lại lâu.
Nhưng lúc kết thúc, Mạnh Sơ Vũ thoáng nhìn ra Thái Chấn Lâm muốn nói chuyện riêng với cô.
Sau khi cùng Chu Tuyển đưa hai ông cháu xuống dưới chân tòa nhà văn phòng, Mạnh Sơ Vũ nghĩ cách nói, ở trước mặt Chu Tuyển nói mình lúc này cũng muốn về nhà, không biết có thể phiền sếp Thái cho cô đi nhờ một đoạn đường hay không.
Thái Chấn Lâm nói đương nhiên là được, bảo cô ngồi vị trí trợ lý trên ghế phó lái.
Đến khi xe đã đi xa, đến nỗi không nhìn thấy Chu Tuyển đang nhìn theo phía sau, Thái Chấn Lâm mới cười nói: “Vẫn là cô lanh lợi.”
“Sếp Thái,” Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại nghiêm túc nói, “Tôi muốn đi nhờ xe thật ạ.”
“Thôi được rồi, nếu cô đã lên xe, tôi cũng nhân tiện hỏi chuyện cô một chút, ở Sâm Đại thế nào?”
Mạnh Sơ Vũ vốn nghĩ sếp Thái sẽ hỏi chuyện của Chu Tuyển, không ngờ lại hỏi chuyện bản thân cô, suy nghĩ rồi nói: “Cảm giác rất khác ở tập đoàn ạ, đi theo sếp Chu học được phương pháp quản lý hành chính rất có hệ thống, thu hoạch cũng khá lớn.”
“Ừ, cương vị của cô trước kia ở tập đoàn học được ‘điểm’ và ‘đường’, bây giờ học được ‘mặt phẳng’.” Thái Chấn Lâm gật gật đầu: “Vậy sau này có còn muốn về tập đoàn không?”
Mạnh Sơ Vũ thăm dò nói: “Chỉ cần có thể phát huy được năng lực, ở đâu cũng được, phụ thuộc vào việc ngài thấy tôi phù hợp với chỗ nào.”
Thái Chấn Lâm cười cười: “Năm tới có thể tập đoàn sẽ trống một chức vụ hành chính quan trọng, để lúc đó rồi xem xét.”
*
Màn đêm buông xuống, Mạnh Sơ Vũ ngồi xe Thái Chấn Lâm về tới cổng Vọng Giang phủ, nói cảm ơn với hai ông cháu, đi vào khu dân cư, cả quãng đường suy nghĩ lời nói trên xe của Thái Chấn Lâm.
Với phong cách làm việc của ông, chắc chắn sẽ không nói những chuyện không có căn cứ.
Mạnh Sơ Vũ có thể mơ hồ xác định, cái gọi chức vụ hành chính quan trọng, sang năm nhất định sẽ phải bỏ trống.
Thái Chấn Lâm cũng đã thể hiện thái độ của ông, là cho cô một chút an ủi, cũng là nhắc nhở cô chớ quên công lao bồi dưỡng của tập đoàn.
Mạnh Sơ Vũ hoàn hồn về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe tiếng mưa rào rào bên ngoài.
Cô nhanh chân ra ban công kéo cửa sổ lại, thấy quần áo trên đầu đã khô thì tiện tay rút xuống.
Bận xong nhìn đồng hồi, suy nghĩ về bữa tối.
Hôm nay cô vốn định sau khi tiễn sếp Thái về sẽ ăn cơm luôn ở nhà ăn công ty cho tiện, nhưng vì nhận ra Thái Chấn Lâm muốn nói chuyện nên vội vàng về trước, không biết nên ăn tối thế nào.
Mạnh Sơ Vũ nhìn tủ lạnh trống hoác, ngồi trên sô pha lấy điện thoại bắt đầu chọn cơm hộp.
Vừa mở ứng dụng, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới hiện lên —
Chu Tuyển: “Chạy rất nhanh.”
Không thì sao, chẳng lẽ lại không đi theo Big Boss, đi theo Mini Boss như anh à?
Thấy là câu trần thuật, Mạnh Sơ Vũ tạm thời không trả lời, tiếp tục chọn đồ ăn.
Lại thấy tin nhắn thứ hai hiện lên: “Hôm nay lập đông, em muốn ăn lẩu không?”
Động tác lướt danh sách món ăn của Mạnh Sơ Vũ chậm lại một chút.
Tin nhắn thứ ba: “Nếu muốn thì xuống tầng.”
Mạnh Sơ Vũ từ sô pha đứng dậy, nghi hoặc đi đến ban công, nhìn xuống dưới.
Trong màn mưa, chiếc xe màu đen đỗ yên vị ở chân tòa nhà, chỉ có cần gạt nước đong đưa theo quy luật.
Mạnh Sơ Vũ đứng ở ban công gõ chữ trả lời: “Không muốn thì sao?”
Chu Tuyển: “Vậy anh sẽ chờ xem.”
Mạnh Sơ Vũ trở lại phòng khách, lại ngồi xuống sô pha, lại mở app đặt cơm hộp.
Nghe tiếng mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ, ý nghĩ lại bay xa, nhớ đến bài thơ đã dạy cho Thái Nguyên Nghi hồi chiều.
Như là hai từ trường khác nhau cùng cộng hưởng vào chung một tần số, ngay sau đó, một tin nhắn được gửi đến điện thoại.
Mạnh Sơ Vũ nhấn mở, nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Chu Tuyển: “Dù sao đồng hồ Thụy Sĩ của anh cũng chưa chỉ bảy giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!