Kết thúc cuộc điện thoại này, Mạnh Sơ Vũ ngây người ngồi dưới sàn nhà phòng sách, rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Lật từng trang giấy của tập thơ cũ kĩ phủ đầy bụi ấy, cô bỗng nhớ đến rất nhiều những thứ ngổn ngang, vụn vặt lúc đó không để ý —
Lần đầu tiên ngồi xe Chu Tuyển về Nam Hoài, Nhậm Húc mua cho cô một túi đồ ăn vặt, trong đó có một xô bánh tinh cầu.
Cô hỏi Nhậm Húc sao lại biết cô thích ăn cái này?
Nhậm Húc nói, cậu không biết.
Nhậm Húc không biết, bởi vì người biết cô thích ăn bánh tinh cầu không phải cậu ấy, mà là Chu Tuyển.
Cũng là ngày cuối tuần ấy, ông của Chu Tuyển bất ngờ phải cấp cứu, cô chưa từng thấy Chu Tuyển cau mày như thế, bước đi vội vã như thế, cũng chưa từng thấy anh nói chuyện với ai dịu dàng như thế.
Nhưng cô chỉ thầm cảm thán trong lòng một câu, Chu Tuyển ấy không giống với Chu Tuyển mà cô biết.
Lại không biết rằng, so với những người gọi là bố mẹ, hai người lớn tuổi không có quan hệ huyết thống này với Chu Tuyển mới thật sự là người thân, trong tuổi thơ u ám của anh, là hai người duy nhất thật lòng yêu thương anh.
Khi cô nói đùa với Chu Tuyển, nói nhà anh cũng đến cô nhi viện làm từ thiện phải không, tôi biết rồi, nhà tôi với nhà anh trước kia đều tích đức, nên bây giờ anh mới gặp được tôi, cô cũng không biết, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô tại sao lại khiến Chu Tuyển trầm mặc.
Khi cô tản bộ nói chuyện phiếm với Chu Tuyển, hỏi anh lấy đâu ra thời gian để hiểu biết nhiều như thế, phú nhị đại các anh hồi nhỏ không bị kéo đi học này học kia sao, vậy thì anh hạnh phúc thật đấy, cô cũng không biết, hai chữ “hạnh phúc” với Chu Tuyển chói tai đến nhường nào.
Khi Triệu Vinh Huân chửi ầm lên, nói Chu Tuyển là thứ chó chết, cô cũng không biết, lúc ấy anh cười điều gì.
Khi Chu Tuyển nói với Ngụy Minh Trí, người có gia tài bạc triệu để bảo vệ đương nhiên phải giữ thể diện, tôi không có, nên giới hạn của tôi chắc chắn sẽ thấp hơn sếp Ngụy, cô cũng không biết, anh giết địch một ngàn lại tự tổn hại mấy trăm.
Mọi khoảnh khắc cô không biết ấy, vốn nên là những khoảnh khắc cô phải ôm anh thật chặt.
Những ngày tháng thích Chu Tuyển, cô luôn nhìn thấy vẻ mạnh mẽ của anh, nên luôn nghĩ phải làm thế nào mới chinh phục được anh, phải làm thế nào mới chiếm được thế thượng phong giữa hai người, không muốn mình trở thành người thua cuộc.
Nhưng ở nơi cô, thực ra, Chu Tuyển đã sớm nhận thua.
Khi anh nhìn thấy người đàn ông khác một lần nữa tiếp cận cô, khi anh dùng vận may tích cóp hai mươi tám năm qua để thực hiện điều ước sinh nhật đầu tiên trong đời, có lẽ không phải anh đang ghen, mà anh đang nghĩ, cô – người đã từng nhặt anh lên rồi vứt bỏ, giờ đây lại muốn vứt bỏ anh một lần nữa.
Rõ ràng anh đã nói với cô.
Ngày cô cãi nhau với anh, hỏi anh vì sao cứ lặp lại hết lần này đến lần khác với cô như thế, anh rõ ràng đã nói với cô rằng — Anh nghĩ rằng làm như vậy em mới mãi thích anh.
Nhưng khi ấy cô không tin anh.
Chẳng những vậy, cô còn nói — Lạ thật, sao anh có thể thích một người mà vẫn bình tĩnh được như vậy? Tôi cảm thấy như vậy có phải có chút đáng sợ?
Sao cô lại nói ra những câu tàn nhẫn như thế…
Cô cho rằng mấy ngày nay, cô giận dỗi, cô lạnh nhạt, cô vờ vịt với Chu Tuyển, đều là cô đang lấy lại những gì đã mất.
Nhưng hóa ra ngay từ lần đầu tiên họ mâu thuẫn, cô là người đã nói ra những câu khiến anh tổn thương nhất.
Cô không biết anh đã trải qua những gì, sao có thể kiêu ngạo phán định anh nên là người như thế nào?
Anh cũng không muốn bản thân mình “bình tĩnh” như vậy, “đáng sợ” như vậy.
Nhưng anh là một người không được yêu thương, một người bị bố mẹ ruột vứt bỏ, bị bố mẹ nuôi vứt bỏ, và bị cô vứt bỏ.
Tình cảm của anh đã là thứ trân quý nhất đời.
Vậy mà cô lại bỡn cợt nó không đáng một đồng.
Mạnh Sơ Vũ không biết mình bị làm sao nữa.
Nghe Chu Tuyển nói anh thích mình bao nhiêu vốn dĩ phải rất vui vẻ, nhưng trái lại, giờ đây cô không thể không cảm thấy đau lòng.
Đau tới mức tay lạnh, chân cũng lạnh, cả cơ thể như bị đông cứng lại.
Hình như cô chẳng muốn thắng chút nào.
Nếu lá cờ chiến thắng của cô tung bay trong cuộc đời khói mù mịt của anh, cô nguyện người thích nhiều hơn là mình.
Mạnh Sơ Vũ cụp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống trang sách đã ố vàng. Từ yên lặng đến bật khóc thành tiếng, không biết sao càng khóc càng đau, càng khóc càng lớn tiếng.
Cửa phòng đằng sau bỗng bị đẩy ra, Phương Mạn Trân và Mạnh Chu Bình hoảng sợ: “Tiểu Vũ, sao thế con?”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, chưa phản ứng được trong nhà còn có người, ngơ ngác nhìn hai người một hồi lâu.
Phương Mạn Trân khoác chiếc áo khoác chưa kịp mặc chỉnh tề rảo bước lại gần, kéo cô dậy từ sàn nhà lạnh lẽo: “Nửa đêm nửa hôm sao thế này? Có chuyện gì?”
Mạnh Sơ Vũ ôm tập thơ đứng lên, ngừng khóc một lát, nhìn bố đứng ở cạnh cửa, nghẹn ngào hỏi: “Bố ơi, lúc nhỏ con đi cùng bố đến cô nhi viện… Có phải, có phải con đã làm chuyện gì không tốt không ạ?”
“Nói linh tinh gì đấy?” Mạnh Chu Bình cau mày, “Con đi cùng bố làm việc tốt mà? Con còn cầm theo đồ ăn vặt của con, bánh tinh cầu gì đấy chia cho các bạn nhỏ ở đấy ăn cùng mà, sao lại làm chuyện không tốt?”
Nước mắt vừa tạm ngưng của Mạnh Sơ Vũ lại như sợi dây bị đứt, lắc đầu vừa khóc vừa nói: “Con không… Con không chia cho người ta ăn…”
*
Mười giờ sáng hôm sau.
Mạnh Sơ Vũ nằm trên giường vất vả mở mắt ra, thấy một mảng mơ hồ, cố gắng chớp chớp mắt.
Vừa chớp đã cảm giác được sự khác thường.
Sao hình như mắt nhỏ lại thế?
Ký ức cuối cùng của tối qua thoáng hiện về trong đầu — Cô được bố mẹ kéo từ phòng sách về phòng, nằm thẳng tắp trên giường như xác ướp, được mẹ dùng khăn lông ướt lau nước mắt nước mũi, lẩm bẩm nói linh ta linh tinh gì đó.
Mạnh Sơ Vũ bò dậy từ trên giường, chạm vào vùng da quanh mắt, chạy ra trước gương toàn thân.
“Aaa!” Mạnh Sơ Vũ ôm mặt kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
“Sao đấy sao đấy?” Phương Mạn Trân vặn cửa phòng cô hô vào trong.
Mạnh Sơ Vũ chớp chớp đôi mắt sưng lên như quả óc chó của mình, vò tóc: “Mẹ ơi, con hỏng dáng rồi…”
Phương Mạn Trân thở dài: “Khóc như thế con không hỏng dáng thì ai hỏng nữa?”
Mạnh Sơ Vũ bĩu môi, bỗng nghĩ đến điều gì: “Mẹ, bây giờ mấy giờ rồi ạ?”
“Mười giờ, heo còn dậy phơi nắng rồi.” Mạnh Chu Bình đi qua trước cửa phòng, hướng vào trong đáp một câu không mặn không nhạt.
Mạnh Sơ Vũ không kịp cả trả lời, vội chạy về giường tìm điện thoại: “Mẹ, điện thoại con đâu, điện thoại con đâu rồi?”
“Đây!” Phương Mạn Trân cầm điện thoại trên tủ Tiểu Vũ đưa cho cô.
Mạnh Sơ Vũ nhận điện thoại, lập tức mở khóa xem tin nhắn WeChat —
Chu Tuyển: “[hình ảnh] Khi nào dậy nói cho anh số nhà của người yêu tương lai của anh nhé.”
Tin nhắn được gửi hơn hai mươi phút trước.
Ảnh chụp cảnh đường phố ở cổng khu dân cư nhà cô.
Một cảm giác yên lòng như vừa trải qua bao sóng giờ, cuối cùng cũng đi đến hồi kết đã ủi phẳng những trắc trở, thăng trầm của một đêm qua, Mạnh Sơ Vũ nhìn màn hình điện thoại cười rộ lên như thở phào nhẹ nhõm.
*
Mạnh Chu Bình và Phương Mạn Trân chưa từng thấy đứa bé nào có tố chất tinh thần như thế.
Tối qua thì khóc loạn lên, hỏi cũng không nói là có chuyện gì.
Sáng nay thì nhìn gương lúc gào lúc thét, mắt sưng lên như tận thế đến nơi.
Xong không biết nhận được tin nhắn gì, bắt đầu cười ngây ngô với cái điện thoại.
Cười ngây ngô xong thì vọt vào phòng tắm, lách ca lách cách, rửa mặt mà rộn rã như ăn Tết.
Thay quần áo xong tự nhiên nhìn gương quay về lúc tận thế, lôi một đống mặt nạ mắt ra, mặt nạ mắt hơi nước vẫn chưa đủ, bèn chạy ra bếp hỏi có dưa chuột khoai tây không.
Cuối cùng đảo mắt, ra gương nhìn một cái, lắc đầu như thể sống không còn gì luyến tiếc, lấy một cái kính râm ra đeo lên, nói ra ngoài một lát.
Cửa nhà đóng sầm một tiếng, Mạnh Chu Bình và Phương Mạn Trân đứng ở huyền quan, nhìn cánh cửa đóng chặt, mày cau lại thành chữ Xuyên 川.
Mạnh Chu Bình: “Bà xem có phải tôi đã nói, con gái bà lạ bị người ta lừa rồi?”
“Không được, tôi phải đi xem xem là ai.” Phương Mạn Trân xoia xoa tay vào tạp dề, ra cửa sổ hướng bắc nhìn xuống dưới tầng.
Nhưng nhìn xuống lại không thấy xe hay người nào, chỉ thấy Mạnh Sơ Vũ tung tăng như đi chơi xuân, vô cùng vui vẻ ra ngoài.
*
Mạnh Sơ Vũ vòng một vòng, vòng tới cổng phụ đóng chặt quanh năm suốt tháng của khu dân cư.
Vừa rồi lúc tất bật ở nhà, cô đã phát hiện ra bố mẹ lén lút, nghĩ nếu cô gặp Chu Tuyển ở dưới tầng, thì sẽ bị hai người theo dõi cả đường rồi còn gì.
Cô tuyệt đối không để bất cứ ai làm hỏng buổi hẹn hò này.
Bố mẹ ruột cũng không được.
Nghĩ vậy, Mạnh Sơ Vũ từ đường chính quẹo vào đường nhỏ, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc ô tô màu đen ở cuối đường.
Chu Tuyển dựa vào cửa xe, không nhìn đồng hồ cũng không nghịch điện thoại, chỉ lẳng lặng nhìn cái cây long não thường xanh trước mặt.
Dường như có đủ kiên nhẫn để chờ cô đến tận khi địa lão thiên hoang.
Như thể “cận hương tình khiếp”, Mạnh Sơ Vũ bỗng thả chậm bước chân.
Niềm hứng khởi khi sáng thức dậy lại được thay thế bởi một thứ cảm xúc mâu thuẫn, trái tim cô căng lên, nhưng lại vắt ra được một dòng nước ngọt ngào.
Mạnh Sơ Vũ gỡ kính râm xuống, đứng yên ở giao lộ, nhìn thẳng về phía Chu Tuyển.
Chu Tuyển hình như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên quay đầu lại.
Cách khoảng cách mấy chục mét, cách bầu không khí lạnh buốt ẩm ướt của mùa đông, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau này như vượt núi, vượt biển, vượt qua rất rất nhiều năm không muốn ai biết.
Chu Tuyển từ nghiêng người dựa vào cửa xe đứng thẳng dậy, xoay người đối diện với cô, cười dang tay ra với cô.
Cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, Mạnh Sơ Vũ không màng đến hình tượng mà chạy ùa lên.
Cô chưa từng chạy nhanh như thế, cố gắng như thế.
Cuối cùng khi nhào vào lòng Chu Tuyển, thậm chí còn mang theo quán tính suýt nữa xô ngã anh.
Chu Tuyển đón được cô, nâng một tay xoa gáy cô: “Chạy nhanh thật.”
“Thỏ vốn chạy nhanh mà…” Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ôm chặt eo anh.
Chu Tuyển cũng nhắm mắt lại, cúi đầu ôm cô chặt thêm.
Chu Tuyển xoa vành tai lạnh cóng của cô: “Lạnh không em? Lên xe đi.”
“Không cần.” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, tiếp tục chôn mặt trong lồng ngực anh.
“Trên xe cũng ôm được mà.”
“Trên xe ôm kiểu gì?” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên.
Chu Tuyển cụp mắt mới thấy rõ được đôi mắt sưng đỏ của cô, nhíu mày: “Mạnh Sơ Vũ, em quyết tâm phải làm thỏ.”
Mạnh Sơ Vũ né tránh ánh mắt của anh, ngoảnh mặt sang chỗ khác, giơ kính râm trong tay lên cho anh xem: “Lúc đầu em đã đeo kính râm rồi, nhưng mà vì để nhìn anh rõ hơn nên tháo xuống đấy. Anh không được chê em hỏng dáng, ngày mai em sẽ đẹp lại ngay thôi…”
Chu Tuyển nâng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô: “Nếu không phải tối qua em phá vỡ kế hoạch, anh sẽ nói trực tiếp với em.”
“Em cũng sẽ khóc thôi…”
“Nếu em ở trước mặt anh, anh còn cho em thời gian để khóc à?” Chu Tuyển buông Mạnh Sơ Vũ ra, mở cửa ghế phó lái điều chỉnh ghế dựa.
Mạnh Sơ Vũ đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh: “Gì cơ? Anh định lấy thời gian của em đi làm gì?”
“Ừm, lát nữa em sẽ biết.”
Trái tim Mạnh Sơ Vũ thắt lại, sao cô cảm giác như mình sắp lên xe của trộm, còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Chu Tuyển đóng cửa ghế phó lái lại, khom người lên ghế sau, duỗi tay kéo cô.
“Như này làm sao…”
Còn chưa nói xong chữ “Ngồi”, Mạnh Sơ Vũ đã ngồi trên chân Chu Tuyển.
Đáng thương ghế phó lái phía trước vì thỏa mãn mong muốn “Trên xe cũng ôm được” của hai người phía sau mà hy sinh đến nỗi dường như không còn chút khe hở nào.
Chu Tuyển một tay đóng cửa ghế sau, một tay ôm Mạnh Sơ Vũ vào lòng: “Sao lại không ngồi được?”
Mạnh Sơ Vũ vịn vai anh “Ồ” một tiếng: “Anh thông minh, thông minh như thế học được kinh nghiệm ở đâu vậy?”
“Mạnh Sơ Vũ, anh đoán —” Chu Tuyển nhíu mày, “Từ hôm nay em sẽ luôn hỏi anh câu hỏi này, nên anh sẽ trả lời xong trong một lần.”
“Hửm?”
“Đàn ông ở rất nhiều chuyện có thể không thầy dạy cũng biết, nhất là khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Mạnh Sơ Vũ hắng giọng: “Chuẩn bị… kỹ lưỡng?”
“Nói đơn giản là đã nghĩ trong đầu rất nhiều lần.”
Mạnh Sơ Vũ lại khụ khụ hai tiếng.
Chu Tuyển lấy một chai nước trong khay đặt cốc: “Em uống nước không?”
“… Không uống.” Mạnh Sơ Vũ đẩy tay anh ra.
Vốn đã căng thẳng rồi, uống nước nữa thì lại chẳng căng thẳng đến nỗi muốn đi WC, xấu hổ lắm…
Mạnh Sơ Vũ thả lỏng ra một chút, ngón tay lơ đãng nghịch cúc áo khoác của anh: “Tiến trình của anh nhanh quá, em còn nhiều thứ chưa hỏi rõ đâu.”
Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Vậy không theo tiến trình của anh, theo của em.”
“Ừm…” Mạnh Sơ Vũ không biết hỏi từ đâu, nghĩ gì nói đó, “Theo như anh nói, anh vẫn còn nhớ em, vậy anh đến Sâm Đại có liên quan đến em không?”
“Nguyên nhân về nước là ông anh mấy năm gần đây không khỏe, cách xa quá không yên tâm. Còn một nguyên nhân khác là ở công ty cũ cũng đã phát triển đến đỉnh, người Hoa ở đó sẽ không thể phát triển được thêm nữa.”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu.
“Sau khi có kế hoạch về nước anh nhận được rất nhiều lời mời của các công ty trong nước, vị trí của Sâm Đại trong lòng anh vốn cũng không thấp, có lẽ là lựa chọn thứ ba.”
“Vậy…”
“Nhưng vì phát hiện ra có một cô bé ở trụ sở chính, nên trở thành vị trí thứ nhất.”
“Thế chuyện em làm trợ lý cho anh…”
“Sếp Thái gửi cho anh ba sơ yếu lý lịch được đề cử, trùng hợp trong đó có em.”
“Anh may mắn thật đấy,” Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi, “Vậy nếu không may mắn như thế thì sao, nếu em ở tập đoàn, anh ở Sâm Đại, anh sẽ không tới tìm em nữa à?”
“Mạnh Sơ Vũ, lần đầu tiên là anh không có cơ hội tìm em, lần thứ hai là cảm thấy không cần thiết cũng không nên tìm em, lần thứ ba em lại đụng phải, cứ mỗi mười năm em lại đến trước mặt anh xoay một vòng, còn muốn anh buông tha cho em à?”
Mạnh Sơ Vũ muốn nói đùa, nhưng càng nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh càng không thể đùa được nữa.
Cô đè thấp người ôm cổ Chu Tuyển: “Chu Tuyển, em sai rồi, thật sự không nhớ ra được. Tối qua em nghĩ nát óc cũng không nhớ ra được những chuyện anh nói, không thì em đã biết được tại sao lúc đó em không chơi với anh nữa rồi… Em cảm thấy chắc chắn không phải là lỗi của anh…”
“Vậy cũng không phải lỗi của em,” Chu Tuyển nâng ngón trỏ giãn đôi mày đang nhíu lại của cô, “Lúc đó em bé xíu, biết gì đâu?”
“Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với anh…” Mạnh Sơ Vũ nói tới đây bỗng nghĩ tới cái gì, ngồi dậy, “Chu Tuyển, mình đi siêu thị đi.”
“Em mua tất cả bánh tinh cầu trong siêu thị tặng cho anh, được không?” Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc nhìn anh.
Chu Tuyển cúi đầu cười đến run cả vai.
“Anh đừng có cười, em nói thật mà!” Mạnh Sơ Vũ đẩy vai anh.
Chu Tuyển ngừng cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Mạnh Sơ Vũ, anh 9 tuổi muốn ăn một cốc bánh tinh cầu của em, bây giờ anh đã sắp 29 tuổi rồi, em còn lấy cái này mua chuộc anh à?”
“Vậy anh muốn gì?”
“Em ngồi trên đùi anh lâu như thế mà còn không nghĩ ra anh muốn gì à?” Chu Tuyển cười thở dài, “Muốn hôn em, chịu không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!