Buổi tối, Cố Viện dẫn Cố Án đến trước cửa nhà tôi, đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện vào tay tôi: "Em trai chị bị đập đầu, hôn mê mất ba mươi ngày. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện em ấy bị mất gần như toàn bộ ký ức, trí lực như đứa trẻ tám tuổi."
Tôi kinh hãi: "Chị tìm em làm gì? Đâu phải em làm!"
Cố Viện: "Nhưng em ấy bị đập đầu ở dưới nhà em."
Tôi: "Vậy cũng không thể chứng minh là em làm."
Cố Viện: "Thằng nhóc đấy tìm em chắc có chuyện, có lẽ nó muốn quay lại với em."
Tôi bình tĩnh, nói: "Không thể nào!"
Cố Án là một người lãnh đạm trong chuyện tình cảm. Dù chúng tôi bên nhau đã hơn một năm, nhưng khi ở chung thì không khác gì hai người bạn bình thường. Hắn trước giờ không chủ động đến gần tôi. Ôm ấp, hôn môi đều là những việc một cặp đôi thường xuyên làm, nhưng giữa chúng tôi, những việc đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mấy tháng trước, tôi khóc sướt mướt, nói: "Trong lòng anh vốn dĩ đâu có em. Anh nhìn anh xem, ngay cả sinh nhật em anh cũng không biết. Anh bị viêm phổi, phải nằm viện nửa tháng, nếu không phải em nghe bạn anh nói có khi em còn không biết chuyện này. Em không hiểu anh cần bạn gái làm gì nữa?"
Lúc đó Cố Án nhíu mày nhìn tôi, tựa hồ không hiểu vì sao tôi phải chuyện bé xé ra to.
Bỗng dưng tôi cảm thấy bản thân thật vô lý, tôi liền lau nước mắt và nói: "Em không còn thích anh nữa. Chúng ta chia tay đi."
Cố Án không thèm nói một câu níu kéo nào.
Một người như vậy, thì làm sao có thể muốn quay lại với tôi.
"Bác sĩ bảo trong não của em ấy có cục máu đông, gây ảnh hưởng đến hoạt động, chờ đến khi nào máu tan, chắc là sẽ trở lại như bình thường. Trong quãng thời gian này tốt nhất nên tìm đến người hoặc đồ vật k1ch thích em ấy, đẩy nhanh quá trình này." Cố Viện nói: ""Chị nghĩ đến em, dù sao thì trước khi thằng nhóc này hôn mê, người nó muốn gặp là em."
"Gì vậy trời? Có lẽ anh ấy chỉ đi ngang qua thôi chị."
"Dù gì hai em cũng từng là người yêu, em không mong em ấy bình phục sao?"
Tôi do dự nói: "À... tất nhiên em hi vọng, nhưng mà..."
Chị anh ấy đưa một tấm thẻ: "Bên trong có trăm ngàn, chăm sóc em ấy, hai tháng sau, tiền thuộc về em."
Tôi cầm lấy thẻ: "Tuân mệnh."
"..." Cố Viện mỉm cười, đưa valy cho tôi, lại đẩy người đến trước mặt tôi: "Bên trong có quần áo và một số đồ dùng hằng ngày của em ấy. Cần thêm gì thì cứ nói với chị."
Tôi nhìn khuôn mặt an tĩnh của Cố Án, gật đầu một cái.
...
Tôi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và người bạn trai cũ có chỉ số thông minh như đứa trẻ tám tuổi của tôi.
Tôi quan sát hắn một lúc lâu, Cố Án cũng không có phản ứng gì.
Đầu óc có vấn đề là như vậy sao? Nhìn như bình thường.
Tôi thử hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"
"Dì."
Đờ mờ.
"Không phải, tôi là chủ nhân của anh."
Hắn ngập ngừng: "Chủ nhân?"
"Sau này, anh phải nghe lời tôi, hầu hạ tôi. Tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm."
Hắn mím môi, hình như hơi khó tiếp nhận.
Tôi vỗ vai hắn an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ không ức hiếp anh đâu."
Hắn cười một cái: "Vâng ạ."
Dễ lừa vờ lờ.
Tôi lấy chăn gối không dùng đến, ném lên ghế sô pha: "Anh ngủ ở đây."
Hắn nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, không phản đối.
Tôi vừa mới nằm xuống giường, cửa phòng liền bị gõ.
Cố Án đứng ở cửa: "Cháu muốn tắm."
Tôi không kiên nhẫn: "Hôm nay không tắm."
"Chị nói, mỗi ngày đều phải tắm. Nếu không cơ thể sẽ rất hôi."
"Hôi thì hôi thôi, dù sao anh ngủ mình."
Hắn cố chấp nhìn tôi.
Được thôi!
Tôi mở cửa phòng tắm: "Vậy anh tắm đi."
Hắn nhìn tôi, bắt đầu cởi qu@n áo.
Hắn cởi áo phông, tôi rất bình tĩnh.
Hắn cởi qu@n, tôi vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng khi hắn chuẩn bị cởi qu@n lót... Tôi không thể bình tĩnh nữa, che mắt chạy thẳng vào phòng, vừa chạy vừa mắng: "Lần sau không được phép cởi qu@n áo trước mặt con gái!"
Khi đóng cửa lại, tôi cũng không để ý hắn nữa.
Buổi sáng hôm sau, tôi mặc quần áo, vệ sinh cá nhân nhanh như một tên lửa.
Cố Án vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngơ ngác nhìn tôi.
"Tôi còn phải bắt kịp chuyến tàu... Anh đặt đồ ăn bên ngoài đi." Tôi chợt nghĩ tới cái gì đó, "Anh biết đặt đồ ăn không?"
Hắn lắc đầu.
Tôi bực mình: "Vậy anh có điện thoại không?"
Hắn lấy điện thoại từ trong túi: "Có ạ."
"Biết dùng wechat không?"
Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tôi cầm lấy điện thoại của hắn, mở wechat, ghim nick tôi.
Mẹ nó, hắn đặt biệt danh cho tôi là "chiếc bụng phình".
Bụng tôi phình sao?
Tôi tiện tay đổi thành "Chân dài cùng bờ m ông quyến rũ", sau đó dạy hắn cách dùng tin nhắn thoại: "Có chuyện gì thì dùng cách này nhắn với tôi, hiểu chưa? Tôi không có thời gian nói chuyện với anh."
Trên tàu điện ngầm, tôi gọi đồ ăn sáng cho hắn, gửi tin nhắn thoại nhắc hắn lấy đồ, cũng bảo với hắn, từ giờ ba bữa hắn cứ ăn như thế.
Cố Án: "Vâng ạ."
2.
Buổi trưa, khi tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp trong phòng nghỉ ngơi cho nhân viên, tôi nhận được tin nhắn thoại của Cố Án: "Kiều Kiều, cháu khát."
?
Kiểu Kiều là ai?
À.
Tôi nhắn lại: "Có sữa bò trong tủ lạnh."
30 phút sau, tôi lại nhận được tin nhắn thoại từ hắn: "Kiều Kiều, cháu đói."
Tôi đặt đồ ăn cho hắn.
"Kiều Kiều, khi nào dì về?"
"Chán thì ngủ đi."
"Kiều Kiều, cháu không ngủ được."
"Không ngủ được thì lướt douyin đi."
"App đấy chán quá!"
"Kiều Kiều, điện thoại cháu sắp hết pin rồi!"
"Sạc đi."
"Cháu không tìm thấy sạc."
Tôi vứt điện thoại sang một bên, lười nói chuyện với hắn.
Nhưng hắn vẫn quấy tôi một lúc, rồi ngừng lại, chắc là điện thoại hết pin rồi.
Khi đi làm về, tôi cầm chìa khóa mở cửa. Cố Án đứng dậy khỏi ghế sô pha, háo hức nhìn tôi.
Rõ ràng là chờ tôi rất lâu.
Tôi đặt thức ăn lên bàn, hắn dễ phục vụ hơn so với trước khi đầu hỏng, ngoan ngoãn ăn xong. Tôi bảo hắn đi đổ rác, hắn nghiêm túc đi làm.
Tôi chụp hắn rồi gửi cho đứa bạn thân, để cô ấy đánh giá tính xác thực của chuyện này.