“Anh Trương chỉ muốn gặp anh, không hề có ác ý!”, người đàn ông cường tráng dáng vẻ như một vệ sĩ bị ánh mắt của Trần Hạo nhìn đến mức cảm thấy chột dạ!
Vì lý do nào đó, anh ta cảm thấy Trần Hạo dường như không phải là một bác sĩ bình thường.
“Đứa cháu trai của tôi cũng không có ác ý, vậy anh Trương có muốn đến gặp nó không?”, Trần Hạo liếc mắt nói, vẻ mặt rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.
“Cậu có gì để so sánh với anh Trương mà dám nói chuyện không phải phép như vậy?”, Hồ Thần cố ý châm dầu vào lửa.
"Ở trong mắt của anh thì họ Trương đó có lẽ là tổ tiên nhà anh đúng không? Hay là ai đó lợi hại lắm hả? Cho dù là lợi hại, thì chắc cũng chỉ lợi hại so với anh mà thôi!"
Trần Hạo này đội trời đạp đất, làm sao có thể sống luồn cúi giống như các người chứ!
Trần Hạo lại cười mỉa, sau đó nhìn người vệ sĩ đứng trước đầu xe nói: "Có tránh ra hay không?"
Người vệ sĩ cứng đầu đứng nhìn Trần Hạo, anh ta không tin Trần Hạo thật sự dám đụng vào mình! Chỉ cần Trần Hạo ra khỏi xe, anh ta sẽ có cách!
Tuy nhiên, ngay khi máy xe gầm lên, chiếc xe đã lao ra ngoài, mùi xăng nồng nặc tỏa ra trong không khí!
"Á...", Lưu Khánh ở bên cạnh, sắc mặt tái mét! Người này mất trí rồi sao, thực sự muốn tăng tốc đụng vào người khác?
Kỹ năng phản ứng nhanh của người vệ sĩ này đúng là hạng nhất, ngay lúc xe chuyển động, anh ta đã đạp chân phóng người về phía bên kia, nên chiếc xe chỉ quẹt sát bên cạnh anh ta!
Hồ Thần chết trân tại chỗ, chiếc xe chỉ cách anh ta có một phân, mùi xăng xộc lên mũi, nếu tay lái của Trần Hạo chệch qua một chút nữa thì anh ta chắc chắn sẽ bị đụng bay ra ngoài!
Xe chạy thẳng một mạch hơn trăm mét, sau đó Trần Hạo liền quay đầu xe, lại phóng tới! Cứ như thể anh thực sự sẽ đụng chết hai người bọn họ!
Hồ Thần sợ đến mức đã nhấc một chân lên định bỏ chạy, nhưng chân đã nhũn ra như sợi mì!
Anh ta chưa bao giờ thấy một người nào điên cuồng đến như vậy! Không nói một lời liền trực tiếp muốn đụng chết người ta?
Hai chân làm sao có thể chạy lại bốn bánh xe? Hồ Thần chạy chưa được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất, sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người vệ sĩ cường tráng kia cũng sợ hãi, chạy nhanh về hướng khác, nét mặt khó coi như vừa ăn phải phân.
Chiếc Mercedes Benz hướng về phía Hồ Thần, cứ như thể nó thực sự sẽ đâm anh ta đến chết.
Nước mắt của Hồ Thần chảy xuống, chỉ hận sao mình không thể chạy nổi.
Nhưng đúng lúc này, chiếc Mercedes-Benz đột ngột quay đầu, lại lao thẳng về phía người vệ sĩ lực lưỡng kia!
Hồ Thần vẫn chưa hoàn hồn, hai chân tê liệt ngã xuống đất.
Cứ như thể suýt chút nữa là bước qua quỷ môn quan, đầu óc của anh ta giờ này hoàn toàn trống rỗng.
Chiếc Mercedes Benz cũng đang phóng đến trước mặt người vệ sĩ, khiến cho anh ta sợ chết khiếp, ngã nhào trên mặt đất, lăn ra xa mười mét, sau đó chiếc xe mới chậm rãi dừng lại trước mặt Lưu Khánh!
Lưu Khánh há hốc miệng, nhìn Hồ Thần cùng người vệ sĩ đang sợ chết khiếp ở đằng kia, trong lòng cũng hoảng sợ không thôi.
Mặc dù những người có tài đa số đều là người nóng nảy, nhưng thật sự có rất ít người độc đoán như Trần Hạo! Ngoài việc hống hách, Trần Hạo còn có chút điên cuồng!
Đúng vậy, chính là điên cuồng!
“Lên xe!”, Trần Hạo ngoắc tay ra hiệu.
Lưu Khánh cố tỉnh táo lại, vội vàng ngồi vào ghế phụ.
Trần Hạo kéo cửa kính xe xuống, liếc nhìn Hồ Thần và người vệ sĩ, nói: "Bớt khoe khoang thế lực của mình đi nha! Tôi không quan tâm đến anh Trương hay anh Cung nào hết, tôi ghét phiền phức.
Đừng có mà làm phiền tôi nữa!"
Vừa dứt lời thì Trần Hạo đã đạp ga và phóng nhanh về phía cổng.
Đúng lúc này, trong tòa đình nhỏ của biệt thự, Tiêu Nhất Phi đang nhìn xa xăm về phía cổng, có một ông già chừng năm mươi tuổi đang cung kính cúi đầu.
"Chú Phúc, chú đi nói với người họ Trương ấy rằng đừng có mà quá đáng! Tôi đã nhịn anh ta rất lâu rồi đó!"
“Cậu ta không nể mặt Trương Nguyên như vậy, e rằng Trương Nguyên sẽ không dễ dàng bỏ qua!”, chú Phúc ngẩng đầu liếc nhìn về hướng chiếc xe Mercedes đang dần biến mất.
“Vậy thì chú cứ nói với Trương Nguyên là đừng chọc tức tôi!”, Tiêu Nhất Phi nhíu mắt lại nói.
"Cô chủ, hình như cô đối xử với vị bác sĩ trẻ tuổi này rất khác!"
"Tên nhóc này rất thú vị!"
“...”
Trần Hạo lái xe thẳng đến tập đoàn Bạch Thị, trên đường đi Lưu Khánh mấy lần muốn nói lại thôi.
Sắp tới dưới tòa nhà của Bạch Thị, Lưu Khánh mới không nhịn được mà mở miệng nói: "Trần đại sư, chuyện hôm nay là do tôi gây phiền phức cho cậu!"
"Này, sao có thể nói như vậy! Không phải là ông làm cho tôi kiếm được nhiều tiền sao!", Trần Hạo mỉm cười, rõ ràng là không coi Hồ Thần và Trương Nguyên ra gì.
Lưu Khánh do dự một chút rồi nói: "Vị họ Trương kia cũng khá lợi hại! Nếu quả thật có thêm phiền toái, tôi sẵn sàng dùng hết những mối quan hệ mà mình có để đứng ra giảng hòa!"
“Ông không cần phải lo lắng, nên làm gì thì cứ làm!”, Trần Hạo phanh gấp, xe dừng ở trước công ty, không dài dòng nữa mà trực tiếp bước xuống xe!
Trở lại công ty, Trần Hạo đến thẳng bộ phận bảo an ở lầu hai báo danh.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Chồng Khờ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Chồng Khờ, truyện Anh Chồng Khờ , đọc truyện Anh Chồng Khờ full , Anh Chồng Khờ full , Anh Chồng Khờ chương mới