Sau khi ăn xong, vốn dĩ tôi muốn rửa bát với Giang Quan, nhưng Giang Quan từ chối.
Tôi ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bóng lưng Giang Quan.
Nhìn anh nhặt giấy bếp và lau tay, tôi ho vài cái để thể hiện sự hiện diện của mình.
Anh băng qua bàn và đến chỗ tôi: "Có chuyện gì vậy?".
"Cái đó......" Mặt tôi nóng bừng, ánh mắt nhìn thẳng vào cơ bụng của Giang Quan.
Giang Quan lập tức hiểu ra, anh phát ra một tiếng cười khúc khích, lập tức đặt tay lên vạt áo của mình.
"Nói trước nhé, không được hối hận đâu”.
Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy không biết từ khi nào dưỡng như Giang Quan đã nắm quyền chủ động trong vấn đề này vậy.
Tôi khẽ gật đầu, anh vén quần áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Ngay lập tức, hơi thở của tôi như bị cướp đi.
Tò mò, tôi đưa tay ra và chạm vào đồi núi gồ ghề phía trên.
Giống như lần được chạm vào trước đó, thỏa mãn và bồng bềnh.
Mặc dù chân tai tôi ngày càng nóng hơn, tôi vẫn không dừng lại.
"Giang Quan......
"Chúng ta có thể vào phòng ngủ không?"
Giọng nói của Giang Quan cũng nhuốm chút nhẫn nhịn: "Sao thế, ghế sofa quá nhỏ sao?" "
Tôi siết chặt cơ bụng của anh:
"Không, em nghĩ chúng ta có thể...... làm cái gì đó khác?
"Giang Quan, anh có thể hôn em không?"
Từ lúc nhìn thấy anh tại hiện trường vụ bắt cóc.
Tôi biết hứng thú của mình với Giang Quan không còn như trước nữa rồi.
......
Những cành cây ọp ẹp bên ngoài cửa sổ, cảm giác dễ chịu do tán cây mang lại cho tôi giống như một con sóng lớn cuốn tôi vào vòng xoáy.
Anh dành nửa đêm để nói với tôi rằng thứ “cứng” nhất của anh không phải là cơ bụng.
20
Vào ngày cưới của tôi với Giang Quan, những người có máu mặt ở Tân Thành đều đến tham dự.
Có thể bọn họ đang nói về khoảng cách giữa hai gia đình của chúng tôi ở sau lưng.
Nhưng bọn họ đều rất đạo đức giả, không ai thể hiện điều đó trước mặt.
Lần trước việc mà Tiêu Vũ Thịnh làm ra, ba mẹ tôi rất tức giận.
Họ gọi điện thoại cho nhà họ Tiêu và mắng Tiêu Vũ Thịnh một cách giận dữ, nếu lúc đó Tiêu Vũ Thịnh không phải vẫn đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện, phỏng chừng ba mẹ tôi sẽ trực tiếp tìm người chỉnh hắn một trận.
Lần này, Tiêu Vũ Thịnh vẫn đi cùng Nhan Ngọc đến tham dự.
Sau khi trải qua sự cố đó, dường như có điều gì đó không ổn giữa Tiêu Vũ Thịnh và Nhan Ngọc.
Lúc này Nhan Ngọc có vẻ không có hứng thú, nhưng khi thấy tôi đến, cô ta cũng không lộ ra vẻ mặt gì.
Giang Quan và tôi đi đến từng bàn một, chưa đi được một nửa tôi đã mệt rã rời rồi.
Tôi xin phép đi để chỉnh sửa lớp trang điểm của mình, nhưng lại đến phòng thay đồ để nghỉ ngơi.
Cửa kêu kẽo kẹt, chính là Nhan Ngọc đi tới.
Thấy tôi nhìn cô ta, cô ta tránh ánh mắt của tôi một lúc.
"Đang chỉnh trang sao?”.
Tôi biết cô ta muốn nói điều gì khác, tôi nhìn chăm chăm cô ta.
"Chuyện xảy ra lần trước, Tiêu Vũ Thịnh thật sự làm không tốt lắm."
Tôi cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta đang nói chuyện Tiêu Vũ Thịnh làm ra với tôi sao.
Nhưng Nhan Ngọc sẽ tốt bụng như vậy sao?
Ánh mắt cô ta chuyển sang chiếc váy cưới của tôi, như thể đang bị thôi miên.
"Cô và Giang Quan khá tốt."
Khi nhắc đến Giang Quan, khuôn mặt tôi không khỏi nhuộm một chút tự hào.
Đương nhiên là tốt rồi.
Nhan Ngọc đột nhiên thở dài:
"Gần đây, tôi luôn cảm thấy rằng hạnh phúc trước đây của tôi đều dựa trên việc so sánh bản thân với cô”.
"Dường như tôi chỉ có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi nhìn Tiêu Vũ Thịnh chọn lựa giữa tôi và cô”.
"Nhưng khi nghĩ về lần đó cậu nói tên Giang Quan với bọn bắt cóc, tôi cảm thấy mình đã nhầm”.
"Tôi cũng rất ngạc nhiên khi Vũ Thịnh đặt cô vào tình huống bất lợi, làm thế nào người tôi nghĩ tôi thích lại có thể như thế này?”
"Có thể tôi nói hơi ngang, nhưng...... Haizz, chúc cô và Giang Quan hạnh phúc nhé”.
Vẻ mặt Nhan Ngọc lộ ra cảm xúc áy náy.
Nhưng tôi đã bị cuốn theo lời thú nhận giống như súng máy của cô ta.
Hả?
Tôi không hiểu sai chứ, cô ta đang xin lỗi tôi.
Hơn nữa, tôi mơ hồ cảm thấy rằng cô ta sắp chia tay với Tiêu Vũ Thịnh.
Nói xong những lời này, Nhan Ngọc xoay người rời đi, như thể không mong đợi bất kỳ phản ứng nào từ tôi.
Tôi vội vàng triệu hồi hệ thống mà tôi đã không liên lạc trong một thời gian dài.
“Nam nữ chính muốn chia tay thì sẽ thế nào”.
"Thế giới sẽ chọn lại nhân vật chính."
Điều đó có nghĩa là sứ mệnh ban đầu của tôi không còn tồn tại nữa?
21
Đó cũng là một điều tốt cho tôi.
Nhan Ngọc xem như sửa sai sau khi ăn quả đắng, tránh xa tên tra đó.
Tôi vui vẻ bước ra ngoài, sẵn sàng báo tin vui cho Giang Quan một cách đầy ẩn ý.
Không ngờ, đi được nửa đường, tôi nhìn thấy Tiêu Vũ Thịnh đang dựa vào tường hành lang.
Tôi muốn bước thật nhanh, nhưng hắn nâng ly về phía tôi.
"Chúc mừng vợ chồng mới cưới."
Ngày trọng đại tôi cũng chẳng muốn tính toán với hắn ta.
Hơn nữa, hắn cũng sắp chia tay với Nhan Ngọc.
"Ừm"
Tôi mím môi và chuẩn bị vượt qua nhanh chóng.
"Tôi nghe nói baa cô đã tài trợ cho đám cưới này."
Quả nhiên, người này không kìm được lại thả rắm rồi.
"Liên quan gì đến anh?".
Tiêu Vũ Thịnh nhấp một ngụm rượu, nhíu mày.
"Ừ, đúng là không liên quan”.
"Nhưng dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau”.
"Có một số điều tôi cảm thấy tôi nên nói với cô”.
"Tôi cho Giang Quan tiền lương không hề ít, theo tôi được biết, anh ta vẫn còn công việc bên ngoài, anh ta không đủ tiền cho đám cưới là điều không thể”.
"Bao nhiêu cũng là tâm ý, cô nghĩ như thế nào?’.
Tôi trừng mắt nhìn hắn:
"Anh ấy có tiền hay không không liên quan gì đến anh”.
"Hơn nữa, tiền của anh ấy là ở chỗ tôi”.
"Gia đình chúng tôi có tiền, ba mẹ chúng tôi sẵn sàng cho chúng tôi tiền để chi tiêu, cần anh quản chắc”.
Quả nhiên là không nên đứng lại nghe hắn nói.
Tiêu Vũ Thịnh đúng là nói không ra tiếng người mà.
Tôi nhấc vạt váy lên và giận dữ bỏ đi.
22
Tôi thực sự không quan tâm đ ến việc Giang Quan không tiêu tiền cho lần này.
Nhưng vì tôi đã kết hôn với Giang Quan, tôi muốn anh ấy nói với tôi.
Tôi vốn cũng sẽ không sử dụng tiền của anh ấy......
Ngay lập tức, tâm trạng của tôi chạm đáy.
Cuối cùng mang theo tâm sự suốt đám cưới, tôi và Giang Quan cùng nhau trở về nhà.
Giang Quan thấy tôi không cười, nghĩ rằng tôi mệt nên véo mặt tôi.
"Nhanh đi tắm rửa đi".
Nghĩ đến đây, tôi nghĩ mình vẫn phải nói thật với Giang Quan.
"Giang Quan, có phải anh có rất nhiều tiền không?"
Thân thể Giang Quan cứng đờ.
"Ừm"
Câu trả lời này khiến tôi hơi choáng váng.
Anh ấy làm tôi thấy khá khó chịu.
Giang Quan quay đầu lại, trên mặt có chút xấu hổ.
"Vốn dĩ là có”.
"Nhưng bây giờ mất hết rồi".
Bởi vì sự thành thật của anh ấy, sự tức giận nhỏ bé của tôi đã ngay lập tức biến mất.
"Hôm đó khi anh về đến nhà em, anh đã đưa cho họ mấy trăm ngàn còn lại trong thẻ”.
"Anh đã nói với họ, đây là số tiền duy nhất anh có bây giờ, anh biết nó không là gì đối với họ, nhưng đó là tất cả những gì anh có vào lúc này.”