Bây giờ Tôn Hạo Quảng nhìn màn hình thôi cũng đã muốn điên rồi, mình rất muốn thắng để lên cấp a a a!
Bàn phím bị gõ cạch cạch liên hồi, một lát sau, nhân vật yêu mị trên màn hình cuối cùng cũng ngã xuống đất. Chàng trai ngồi phịch xuống ghế, tâm trạng không tốt lắm.
Không nói đến chuyện thua ở bảng xếp hạng chỉ trong gang tấc, chỉ là...
cậu luôn có một dự cảm xấu... Sau này rất có thể sẽ thường xuyên bị như
vậy.
Lại nói chuyện ở bên này.
Bà Cố ngạc nhiên, “Con đi đấy à?”
”Vâng.” Cậu nói với vẻ mặt hằm hằm, lông mi khẽ rung động, hất cằm lên, lặp lại thêm một lần nữa.
”Con đi đây, bà nghỉ ngơi đi.”
Bà Cố dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, “Không sao, bà nội đi đứng vẫn còn khỏe lắm.”
Thằng hai nhà bà đúng là một đứa trẻ ngoan.
Cố Thần không nhịn được mà đứng lên, nhẹ nhàng cầm tay dìu bà ngồi vào ghế của mình.
Sau đó cầm áo quần lên vừa đi vừa mặc vào, cậu nhíu mày, chậc, đúng là lão già phiền phức mà.
Nếu không phải vì vậy thì giờ cậu đâu muốn chạy đến nhà họ Sở chứ, xa thế kia mà.
Bảo vệ mở to mắt nhìn bóng lưng của cậu thanh niên đi ngang qua rất nhanh.
Đây là... Có chuyện gì gấp à?
...
Cậu dừng lại ngoài cửa nhà họ Sở, thở chậm lại, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở của mình.
... Quả nhiên nhà họ Sở rất xa, cậu hơi mệt.
Những âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên từ trong bức tường.
”Này! Cố Lão Chùy! Ông lại lùi nước cờ rồi!”
”Ha ha ha ha, ông Cố à, ông không sao chứ? Không được thì tôi tới nhé!”
”Cố Lão Chùy ơi là Cố Lão Chùy, đây là lần thứ mấy rồi? Là lần thứ năm rồi đấy nhé!”
”Làm gì có!” Theo sau đó là giọng nói oang oang của ông Cố, “Bỏ đi bỏ đi, mấy người ai cũng nhìn nhầm cả rồi.”
Trong sân đang rất náo nhiệt.
Xưa nay ông Cố vốn nổi tiếng là chơi cờ dở, đương nhiên là chỉ đối với
những người đánh cờ giỏi ở quanh đây thôi, nhưng dù vậy thì ông vẫn chỉ
thích đánh cờ nhất.
Lúc này, có một giọng nói từ tốn ấm áp vang lên, “Tiếp tục không ạ?”
”Tiếp chứ tiếp chứ!” Ông Cố ồn ào, “Để ông để ông.”
Những ông lão khác cũng nói với giọng không nhỏ, “Cố Lão Chùy ông đúng là không biết mất mặt là gì mà!”
Thôi thì đánh lại với tiểu cô nương nhà ta cũng được đi, nhưng rõ ràng
đã đến lượt người ta mà cứ khăng khăng bảo là lượt của mình.
Cậu nghe thấy giọng nói kia, khẽ cười.
Rõ ràng chỉ là một giọng nói rất khẽ trong nhóm người ồn ào oang oang,
nhưng truyền vào tai cậu lại rất rõ ràng, thậm chí cậu có thể đoán được
dáng vẻ cong môi của người kia vào lúc này.
”Đồ phiền phức!” Chàng trai khẽ hừ một tiếng, nhìn nút áo sơ mi, phải chắc chắn là đã gài hết rồi mới đẩy cửa đi vào.
Hồi còn bé ông nội rất thích chơi với đồ phiền phức, lúc vừa về nước ông Sở bế cô đi khoe khắp nơi, thiếu chút nữa là ông nội đã nhảy vào cướp
cô đi rồi.
Lại còn ôm đồ phiền phức đến trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn cô vợ nhỏ này không!
Sau đó... Cố Thần chọn bỏ qua câu trả lời của chính mình, cũng bởi vì
vậy mà lúc còn bé, cậu đã giải quyết giúp cô không ít phiền phức.
Trong sân, mấy ông lão đang đứng hoặc đang ngồi, vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, cười to nghiêng ngả không giữ hình tượng chút nào.
Ánh mắt của cậu chỉ dừng lại ở cô gái đang ngồi trong đám đông đấy.
Sở Dư.
Cơ thể Sở Dư không được khỏe.
Cơ thể mềm mại mà nhỏ nhắn, mặt có phần xanh xao, tính tình ấm áp lại
dịu dàng, cứ như mỹ nữ bước ra từ trong tranh thủy mặc, rất có thần
thái.
Nụ cười lanh lợi ngoan ngoãn, khiến người ta lần đầu tiên gặp đã nâng
hứng cô trong lòng bàn tay mà yêu thương bảo vệ, như thể chỉ cần gió
thổi mạnh hơn một chút là sẽ có thể thổi cô bay đi.
Lúc này dường như cô nhìn thấy được chuyện gì đó thú vị, khóe miệng khẽ cong lên.
Cố Thần không kiên nhẫn hừ một tiếng, có gì vui đâu chứ! Rõ ràng chỉ vừa mới vào thu thôi, thế mà đã mặc dày như vậy rồi.
”Ông Cố!” Cậu hét to.
Giọng nói này rất lớn, khiến những người ở trong sân đều quay đầu lại nhìn.
Thấy có người tới, mắt ông Cố liền sáng lên.
”Sao con lại tới đây?”
Trong ánh mắt ông xẹt qua một tia sáng, nhìn đám bạn già xung quanh, rồi lại bĩu môi như chê trách, thấp giọng nói.
”Ông ở nhà họ Sở đây rồi, cần gì lo lắng hả.”
Nói rất nhỏ nhưng vừa đủ để những người xung quanh có thể nghe thấy.
Mấy ông lão im lặng.
Khóe môi Sở Dư cong lên, đúng là người già trẻ con.
Những ông lão ở đây đều là những người có công với đất nước, nhưng đã
nghỉ hưu cả rồi, dĩ nhiên những lúc rảnh rỗi cũng rất hay khoe khoang về con cháu mình.
Ông cũng đã khoe cậu với mọi người trước khi cậu đến rồi.
Ông ngoại của cô rất thích khen cô, lần này cũng vậy, đưa cô lên tận trời xanh luôn.
Ông Cố bị người ta khoe khoang vượt mặt, không chơi nữa, mạnh miệng nói, “Đúng rồi, thằng nhóc Cố Thần cũng giống vậy đấy, ngày nào cũng lo cho
tôi, vừa về nhà cái là phải đỡ tôi, ông nói xem, cơ thể tôi khỏe như này mà còn cần nó phải lo lắng à?”
Từ nhỏ đến lớn, không phải mấy ông lão ở đây không biết Cố Thần là một
đứa trẻ như thế nào, nhìn thằng bé lớn lên, đúng là một đứa trẻ ngoan,
chỉ là tính khí của thằng bé này thật là... thật sự có thể làm chuyện
chu đáo vậy ư?
Mọi người ra hiệu suỵt suỵt với nhau.
Ông Cố mặt dày, nghiêm túc lặp lại thêm lần nữa.
Bây giờ Cố Thần đến đón ông về nhà, lại khiến ông thêm phần hãnh diện, có thể tự tin khoe một chút.
Lời vừa đến miệng liền dừng lại, Cố Thần hất cằm, rồi không hiểu ma xui
quỷ khiến gì làm cậu nói khác đi, “Cố phu nhân không muốn đến nên mới để con đến.”
Chứ không phải cậu muốn chạy xa thế đậu.
Phụt ha ha ha ha ha!
Một đám người già liền cười to chế nhạo ông Cố.
Tức khắc mặt ông Cố đỏ bừng, vừa mới khoe trước mặt mấy ông kia, cuối cùng lại bị thằng nhóc này làm cho mất mặt.
Đây có phải là cháu ruột của ông không thế?!
”Không đi! Về gì mà về chứ!” Ông đen mặt, khoát tay, có phần giận dỗi, “Chơi xong ván cờ đã rồi nói sau.”
Cậu cau mày, cũng bướng bỉnh không kém, “Ai thèm quản ông chứ?”
Vừa nói cậu vừa đi tới, nhìn quân cờ hai bên rồi ngồi sang một bên, “Tiếp theo là ai đánh?”
”An An nhà ông!” Ông Sở chỉ vào bàn cờ rồi cười tít mắt, khuôn mặt luôn hòa nhã để lộ mấy phần kiêu ngạo.
An An là tên ở nhà của Sở Dư, từ lúc cô sinh ra đến đến giờ lúc nào cũng yếu ớt... Vậy nên mới có cái tên này*.
(*Nhà họ Sở cầu mong Sở Dư được bình an nên đặt tên cô là An An.)
Cố Thần nghe thấy thế bèn đưa mắt nhìn sang, lông mày nhếch lên, dường như không tin, “Cậu á?”
Biết rồi còn hỏi.
Sở Dư nhìn cậu.
Ông Sở mất hứng, khẽ hừ,“Vẫn không tin à?”
”Thế là con không biết rồi, ông nội của con hoàn toàn không phải là đối thủ của An An nhà ông đâu.”
Mấy ông kia cũng hùa theo, ông một câu tôi một lời để Cố Thần biết “kỷ lục” của ông Cố.
Cố Thần lấy lại tinh thần, gật đầu.
Đương nhiên là cậu biết.
Có thể là do thiên phú, điểm kỹ năng của Cố Thần đều được tính theo
phương diện quân sự, cả mưu lược cũng vậy. Còn ông Cố thì lại không giỏi mưu lược, lúc nào cũng bị cậu vượt trội.
Hồi Sở Dư còn bé, cô chỉ chạy được vài bước đã lên cơn hen suyễn, vì vậy việc cô thường làm nhất chính là ôm sách vở im lặng xem người khác
chơi, cậu chê cô sống quá nhàm chán, thế nên mới bắt đầu dạy cô chơi cờ.
Sau khi được ông Sở nhắc nhở, ngược lại ông Cố nhớ đến cháu trai ông hồi nhỏ đã rất có khiếu đánh cờ, lúc nào cũng thắng ông. Mắt ông sáng lên,
tính mở miệng, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi là lại cứng đờ, không tiện vất thể diện mà yêu cầu được.
Đánh tới đánh lui mấy quân cờ, ông Cố nghiêm túc đi lại một nước, sau đó lại ồn ào với người xem bên cạnh đang chỉ điểm cho mình.
Bọn họ đều chỉ sai hết cả rồi.
Môi Sở Dư cong lên, chỉ nhìn mà không giục.
”Cậu lạnh à?” Không biết từ lúc nào Cố Thần đã ở sau lưng cô, hai ngón tay kéo lấy áo cô.
Cô gái nhỏ à, thân thiết đến mấy cũng không được dễ dãi cho người ta đụng vào áo của mình như vậy chứ.
Cậu thu tay về, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong vắt của cô, nhưng hai
giây sau lại không tự chủ được mà dời đi, lẩm bẩm, “Vốn đã xấu rồi còn
mặc dày nữa, trông cứ như một con gấu ấy.”
Sở Dư nhìn cậu, một quân cờ bắn lên đầu gối cậu.
Cậu giả vờ tránh, kết quả lại bị đánh thật, “Còn không cho người ta nói thật à?”
”Được rồi được rồi.” Thấy cô chuẩn bị đánh tiếp, chàng trai đầu đội trời chân đạp đất... lập tức sửa lại, “Cậu xinh nhất, cậu đẹp nhất.”
Thật ra không phải là cậu sợ, mà là do... Cô đánh rất đau, đúng thế, vì
rất đau, thực sự rất đau, một người đàn ông tốt không nên đấu với phụ
nữ.
Ngón tay nhỏ nhắn lấy quân cờ lại, bỏ vào trong hộp.
”Khi nào cậu đi?” Ngón tay bất giác chạm vào tóc sau lưng cô.
Sở Dư nhíu mày, cũng không biết làm sao, “Sao cậu cứ táy máy tay chân hoài thế?”
Bàn tay trượt xuống mái tóc mềm, đầu ngón tay nắm chặt, trên trán cậu có mấy phần bất mãn, “Keo kiệt.”
Lúc này đám người kia cũng dừng lại, ông Cố nhìn chằm chằm bàn cờ, suy
nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không biết mình nên đánh tiếp nước cờ gì.
Cuối cùng ông cũng không chịu nổi nữa, liếc trộm Cố Thần hai lần, thấy
cậu nhếch miệng, vẻ ngang ngược cũng đã giảm được đôi phần, nhất thời
thở phào nhẹ nhõm.
Ôi chao, thằng cháu trai của ông đúng là yêu ông mà.
Khụ khụ, “Thằng hai, tới xem giúp ông một chút đi.”
Ông nói với vẻ mặt nghiêm túc, nói xong còn giải thích một cách hiên
ngang, “Thằng hai là cháu tôi, là gia đình của tôi, vừa khéo ông Sở với
Tiểu An An cũng là hai ông cháu.”
Mấy ông lão không chịu được độ mặt dày của ông Cố nữa, quả đúng hai người họ là ông cháu, nhưng nào có ra trận cùng nhau.
Ông Cố cũng mặc kệ, vỗ vào vai Cố Thần, “Nghĩ lẹ đi.”
Lần này bọn họ chắc chắn sẽ thắng. Ông có thể cảm nhận được khả năng đánh cờ của Sở Dư và Cố Thần.
Cố Thần nhìn Sở Dư, đúng lúc cô cũng đang nhìn lại, trong vắt một mảng, đen trắng rõ ràng.
Bất chợt tim thắt lại, Cố Tiểu Gia dời mắt nhìn sang bàn cờ, không tập trung quét một vòng, lấy tay chỉ vào một vị trí.
Mắt ông Cố sáng lên, cầm cờ đặt cái cạch xuống.
Sở Dư:...
Ông Sở:...
Mọi người cười ầm lên.
[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 2]
Cố Tiểu Gia: Tôi không muốn đến nhà họ Sở đâu!
Bảo vệ: Thiếu gia ơi cậu rớt giày rồi.
Cố Tiểu Gia: Ấy, chắc không phải do tôi chạy nhanh đâu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!