Quầy bar tỏa ra ánh sáng hơi lạnh, Xu Mạn trộm nhìn xung quanh, cảnh tượng này cô rất quen thuộc, trong giấc mơ của Vân Tụ xuất hiện rất nhiều, mà vị trí chỗ cô ngồi cũng có rất nhiều cô gái đã từng ngồi qua.
Nhân viên phục vụ đi qua hỏi họ muốn gì, Vân Tụ tùy ý nói mấy câu tiếng anh, Xu Mạn một câu cũng nghe không hiểu. Sau đó, Vân Tụ quay đầu lại hỏi cô: “Em muốn uống rượu gì?”
Xu Mạn đề phòng lắc lắc đầu nói: “Tôi không uống rượu.”
Cô chỉ muốn uống rượu trước mặt Thẩm Thanh Yến, không muốn uống trước mặt người khác.
Vân Tụ bỗng nhiên cười lên, hình như sớm đã dự liệu được câu trả lời của cô, liền nói với người phục vụ bên cạnh: “Vậy lấy cho cô ấy một cốc nước trái cây.”
Sau khi người phục vụ đi, Xu Mạn nói: “Tôi chỉ đem theo 200 tệ, nhiều hơn tôi không đưa được.”
Vân Tụ bị cô chọc cười: “Vậy lần này anh mời em, lần sau em mời lại.”
Xu Mạn lúc này mới gật gật đầu: “Chúng ta uống xong phải nhanh chóng trở về đi ngủ, anh Thanh Yến nếu như phát hiện tôi không ở đấy, sẽ tức giận.”
“Sao em để ý anh Thanh Yến của em thế?” Vân Tụ chăm chú nhìn cô.
Xu Mạn lại gật gật đầu.
“Yên tâm đi, anh ấy không phát hiện đâu. Thích nhảy không? Anh dạy em.” Vân Tụ nhìn về phía những người đang nhảy.
Xu Mạn nhìn theo tầm mắt anh ta, bên trong nam nữ dán chặt vào nhau xoay vòng vòng, đủ loại màu sắc nhấp nháy mập mờ, nhìn qua quả thật giống như quần ma loạn vũ.
Vân Tụ bị biểu cảm ghét bỏ trên khuôn mặt trên khuôn mặt cô chọc cười: “Khó coi không cần lo, chơi vui là được. Em đừng học anh em, chưa đến 30 tuổi, đã biến thành một lão cổ hủ, không thú vị.”
Xu Mạn không cho rằng như vậy: “Anh Thanh Yến rất thú vị, mới không phải lão cổ hủ.”
“Người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh ta là anh em, em đương nhiên thấy vậy,” Vân Tụ đưa tay ra trước mặt cô: “Đi thôi, tới nơi này để giải tỏa bản thân, em thử nhảy, nếu như không thích, chúng ta sẽ không nhảy nữa.”
Xu Mạn bị anh ta lừa đưa ra sàn nhảy…
Thời điểm Thẩm Thanh Yến đền, nhìn thấy hoa lan nhỏ của anh với đại sói xám mặt đối mặt nhảy nhót..
Thẩm Thanh Yến giận tái mặt.
Anh bước qua, kéo Xu Mạn vào lồng ng.ực mình. Xu Mạn đang chơi vui vẻ, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Yến, ánh mắt nhất thời sáng lên, dường như không dám tin: “Anh Thanh Yến?”
Thẩm Thanh Yến mặt không chút biểu tình nhìn về phía Vân Tụ, Vân Tụ nhún nhún vai, trêu chọc nói: “Anh Thanh Yến, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chơi đùa với cậu đâu.”
“Anh Thanh Yến, anh nhảy với em đi, chơi rất vui.” Xu Mạn ôm lấy thắt lưng anh, dán vào người anh, cái mông tròn trịa xoay xoay.
Thẩm Thanh Yến hít sâu một hơi, ôm lấy thắt lưng cô, cô gái dán lên người anh quá mức hấp dẫn. Thế nhưng, vừa nghĩ đến chuyện cô có thể cùng đại sói xám bày ra dáng vẻ như vậy nhảy múa, lòng Thẩm Thanh Yến lại bắt đầu bùng lên ngọn lửa lớn.
Anh không khỏi ôm chặt lấy người trong lòng, nhạc sống động, ánh đèn mờ tối, khiến cho sàn nhảy trở lên mờ tối không rõ ràng.
Xu Mạn đưa tay ra ôm lấy cổ Thẩm Thanh Yến, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy ánh lửa.
Cô dường như rất vui vẻ.
Thẩm Thanh Yến bình thường không hay đi câu lạc bộ, có điều hiện tại ở cùng với hoa lan nhỏ tại chỗ này, cũng cảm thấy là một loại trải nghiệm mới lạ, thậm chí rất hưởng thụ.
Anh nhảy như không nhảy nhìn chằm chằm người trước mắt, con ngươi màu hổ phách dưới ánh sáng u tối như càng phát sáng, nhìn thế nào cũng không đủ.
Vân Tụ đứng một mình cảm thấy có chút buồn bực, rõ ràng là anh ta hẹn tiểu mỹ nữ, kết quả lại tiện nghi cho tên Thẩm Thanh Yến kia. Anh ta chỉ đành rời khỏi sàn nhảy, lại lần nữa đi quyến rũ người đẹp khác,
Người nhảy càng ngày càng nhiều, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn đến một góc, tiểu yêu tinh nhảy trước mắt anh quá mức hấp dẫn. Anh kéo cô lại, đầu cúi thấp xuống nói ở bên tai cô: “Đừng nhảy nữa.”
Nhảy nữa là đùa với lửa đấy.
Có thể là do nhạc quá ầm ĩ, Thẩm Thanh Yến dán vào lỗ tai cô rất gần, hơi nóng hoàn toàn phả vào bên trong tai cô, có chút ngưa ngứa.
Cảm nhận được chút cứng nhắc trên cơ thể cô, Thẩm Thanh Yến quay đầu đi, khóe môi khẽ nhếch lên, kéo giãn khoảng cách với cô.
Lúc này âm nhạc dừng lại, ngọn đèn cũng tắt, nam nữ trên sân khấu bắt đầu hôn môi.
“Anh Thanh Yến, bọn họ đang chơi trò hôn…” Xu Mạn ngẩng đầu, lời còn chưa nói hết, trên môi liền truyền đến xúc cảm mềm mại, giữ những lời cô nói trong cổ họng.
Cô mở to mắt, có chút không dám tin, cô phảng phất lại nếm được mùi vị của kẹo bông gòn, mật ngọt chết ruồi, khiến cô hít thở không thông.
Cô đưa tay ra sờ ngực Thẩm Thanh Yến, ở đó tim đập rất nhanh, giống như muốn lao khỏi ra ngoài.
Bóng tối khiến mọi giác quan càng trở nên mẫn cảm, nảy sinh vô số điều trong bóng tối, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Xu Mạn cảm thấy bản thân mình trở lên rất kỳ quái, giống như không có sức, chỉ có thể dựa vào trước ngực Thẩm Thanh Thanh Yến.
Đèn sáng trở lại, Thẩm Thanh Yến thả cô ra, người trên sân nhảy cũng đi xuống, có người vẫn nán lại ở đó.
“Anh, nh Thanh Yến… anh vừa mới… hôn em?” Xu Mạn có chút nói lắp.
“Đây là trừng phạt dành cho tiểu yêu tinh, lần sau không thể lại bị lừa đi theo người khác.” Thẩm Thanh Yến kéo cô xuống sàn nhảy.
Vừa nãy thật sự là trừng phạt sao? Cô muốn lại được trừng phạt thêm lần nữa, làm thế nào đây?
Thẩm Thanh Yến kéo cô ra khỏi quán bar, không muốn quản tên công tử ăn chơi Vân Tụ kia, nói không chừng hiện giờ anh ta còn cùng một người phụ nữ nào đó quan hệ.
Đến bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, Thẩm Thanh Yến bắt đầu hỏi tội: “Điệu nhảy ban nãy là Vân Tụ dạy em?”
Xu Mạn thành thật gật đầu.
Thẩm Thanh Yến: “Vậy cậu ta có làm gì em không? Ví dụ như chạm vào người em? Hôn em?”
Xu Mạn: “Anh ta chỉ dắt tay em thôi.”
Hơn nữa cô vẫn luôn nhớ nam nữ khác biệt, mới không thèm cùng người khác hôn đâu.
Thẩm Thanh Yến lúc này mới dễ chịu đôi chút, nhưng nghĩ đến đại sói xám Vân Tụ kia động vào tay hoa lan nhỏ của anh, Thẩm Thanh Yến lại nắm chặt tay hoa lan nhỏ lau đi.
Xu Mạn nhìn anh một hồi lâu, vui vẻ nói: “Anh Thanh Yến, em hình như lại càng thích anh hơn rồi.”
Tay Thẩm Thanh Yến dừng một chút, giương mắt lên nhìn đôi mắt tỏa sáng kia, không nhịn được cười lên: “Vậy sau này phải cách xa Vân Tụ một chút, cậu ta quá xấu xa, sẽ dạy hư em.”
Vân Tụ rất xấu xa sao? Xu Mạn cảm thấy anh ta rất tốt mà.
Thời gian ghi hình mười ngày cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Thanh Yến thu thập đồ đạc dứt khoát quay trở về thành phố S với Xu Mạn.
Thẩm Thanh Yến đi qua phòng Xu Mạn giúp cô thu dọn đồ đạc, thế nhưng phát hiện Xu Mạn không sinh long hoạt hổ như bình thường, cả người mệt mỏi.
Thẩm Thanh Yến sờ sờ trán cô: “Em làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái?”
Xu Mạn quay đầy, không muốn để anh nhìn thấy bên má trái.
Thẩm Thanh Yến quay đầu cô lại, Xu Mạn bị đau hít một ngụm khí, Thẩm Thanh Yến nhìn má trái hơi sưng của cô. Thùng rác trong phòng còn một chút vỏ kẹo với vỏ đồ ăn vặt, anh lúc này mới hiểu rõ tại sao Xu Mạn lại chán ăn.
Thẩm Thanh Yến quả thật dở khóc dở cười, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, mắng cũng không mắng được.
“Há miệng ra, anh xem nào.”
Xu Mạn bụm mặt, không chịu phối hợp, bởi vì mặt sưng phù lên rất xấu.
“Ngoan, để anh xem thử bên trong.” Thẩm Thanh Yến an ủi nói.
Có lẽ do giọng điệu anh quá ôn nhu, Xu Mạn cuối cùng vẫn mở miệng, để Thẩm Thanh Yến kiểm tra.
Cô vươn đầu lưỡi ra ngoài, bởi vì nóng nên có chút phiếm hồng, Thẩm Thanh Yến có chút tức giận gõ nhẹ trán cô: “Không cần đưa lưỡi ra.”
Xu Mạn chỉ đành ấm ức rụt lưỡi lại, Thẩm Thanh Yến xem một lượt, vẫn may không có cái răng nào bị sâu, chỉ là ăn quá nhiều đồ ăn vặt, khiến cho miệng bị nhiệt.
“Mấy ngày này có đánh răng không?”
Có đánh, mỗi ngày đến giờ trước khi đi ngủ cô đều đánh răng.
Nhưng hiện giờ cô không muốn nói chuyện lắm, gật gật đầu.
“Chúng ta về nhà trước, sáng mai anh đưa em đi gặp nha sĩ.” Thẩm Thanh Yến nói xong, lại hẹn trước với bác sĩ, sau đó giúp Xu Mạn thu dọn hành lý.
Tiểu yêu tinh này rốt cuộc mới ngoan ngoãn ngồi một bên, không nói lời nào.
Lúc sau lên xe, cô còn ôm theo chậu hoa, sau đó biến trở về gốc hoa lan, bởi vì như vậy không đau răng.
“Được rồi, chúng ta rất nhanh có thể về nhà, ngày mai buổi sáng liền đi bệnh viện. Anh sớm đã nhắc em, kẹo ăn nhiều sẽ gây sâu răng, em còn giấu anh ở trong khách sạn ăn bao nhiêu đồ ăn vặt. Từ này về sau phải nhớ kẹo nào thích ăn cũng phải nói ra để thương lượng.” Thẩm Thanh Yến xê dịch vị trí chậu hoa lan, sau đó mới bắt đầu lái xe rời đi.
Xu Mạn ảo não đạp rễ cây vào trong đất, cô đã như vậy, anh còn nhẫn tâm trách phạt cô, hừ!
Lúc đi cả đường cô đều tò mò, lần này trở về trong chậu là do cô ốm yếu, Thẩm Thanh Yến bật một chút nhạc thư giãn cho cô, để cô đỡ cảm thấy nhàm chán.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Yến đặt cô trong phòng khách, tự mình đi tắm trước.
Đợi đến khi Thẩm Thanh Yến tắm xong, hoa lan nhỏ vẫn ở trong chậu hoa lan, anh liền đi qua nói: “Em lần này lại không đủ linh khí biến thành người sao? Có cần anh đưa em đi chỗ khác không?”
Lâu lắm không về nhà, cô hiện tại cảm thấy không khí trong nhà vô cùng thoải mái dễ chịu, cô cũng không muốn chỉ làm một gốc hoa lan.
Thẩm Thanh Yến sờ sờ lá cây, dịu dàng nói: “Anh đi thu dọn phòng ngủ trước, quần áo em anh để trên sofa.”
Xu Mạn nhân lúc anh thu dọn phòng ngủ, biến thành người mặc quần áo, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhân loại có câu rất hay, không có ở đâu như ở nhà. Xu Mạn ở khách sạn mười ngày, cuối cùng phát hiện nhà là tốt nhất, chỉ là cô bị đau răng còn sưng má khiến tinh thần cô không tốt lên được.
Tắm xong đi ra, Xu Mạn liền nằm xuống giường. Thẩm Thanh Yến thấy đầu tóc cô vẫn còn ướt, đã muốn lên giường đi ngủ, liền đi qua nhắc cô: “Tóc em còn ướt như vậy không thể nằm xuống, như vậy đối với sức khỏe không tốt, em muốn ngủ thì phải ấy khô tóc mới được, bằng không sau này sẽ bị đau đầu.”
Trí nhớ ngắn hạn của hoa lan nhỏ, luôn khiến người khác không hết lo lắng.
Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn ra sofa sấy tóc, Xu Mạn cảm thấy ngón tay linh hoạt luồn vào tóc cô, có một loại cảm giác ngưa ngứa không nói lên lời.
Tiểu yêu tinh sau khi bị bệnh liền ngoan ngoãn không động đậy, Thẩm Thanh Yến ngược lại khó có khi thấy được cô yên tĩnh như vậy, chỉ là cái tư thế gối đầu lên đùi anh này… khiến anh có chút khó chịu.
Sau khi Thẩm Thanh Yến thay cô sấy khô tóc, phát hiện mắt cô đã nhắm lại, nghĩ rằng cô đã ngủ, đang chuẩn bị ôm cô lên giường, không ngờ người đang gối lên đùi anh thế nhưng ôm lấy eo anh: “Em không muốn lên giường, em muốn dựa vào anh như vậy ngủ một chút.”
Cô nói rất đáng thương, cũng không có tinh thần, lòng Thẩm Thanh Yến mềm nhũn, duy trì tư thế này để cô nằm trên đùi mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tay Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng xoa tóc cô, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn chùm khiến căn phòng yên tĩnh trông rất đẹp đẽ.
Thẩm Thanh Yến nhìn cô đang gối đầu trên đùi anh, cả khuôn mặt rầu rĩ không vui, liền nhớ ra, sờ lấy hộp gấm trong túi xách, bên trong là món quà mà thời gian trước anh đặc biệt thiết kế và chỉnh sửa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!