Có vẻ như chúng đã nương tay với cô.
Nhìn đi nhìn lại cũng chưa thấy vết bầm tím nào trên người.
Cùng lắm chỉ xây xước chảy máu vài chỗ.
Sau khi hai đứa kia dần cô ra bã rồi thì Đổng Uyên mới yêu cầu dừng lại.
Cô ta ghé sát vào mặt cô để buông mấy lời đe dọa:
" Nể tình chúng ta là bạn cũ nên lần này coi như tớ tha.
Tốt nhất cậu không nên chĩa mũi vào chuyện của người khác như thế.
Ngày xưa bị ăn hành thế vẫn chưa khiến cậu tỉnh ngộ nhỉ ~ "
Sức chống chịu của cô đã đến giới hạn.
Vậy nên cô đành chống mắt lên nhìn đám đó rời đi trong sự vui vẻ.
Cô muốn gào lên hỏi cô ta vì sao lại biết được quá khứ của mình.
Nhưng hai cánh tay cô không thể chống xuống đất thêm lần nào nữa.
Tần Nhiệm đành bất lực rồi nằm ngửa lên trời mà nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát thật kĩ nơi chó má này.
Chỉ là một bãi đất trống dưới chiếc cầu nhỏ của thành phố.
Bên cạnh là một con sông luôn không mấy được sạch sẽ.
Mặt nước luôn có mấy bao rác lềnh đềnh nổi lên rồi bốc mùi thật ghê tởm.
Trước mặt cô giờ chỉ là bê tông cứng nhắc của mặt cầu.
" Lần này chúng không hành động trong trường nữa.
Thế thì vụ này sẽ thuộc quyền của lãnh đạo địa phương à.....!bố mẹ cô ta làm trong đó sao? "
" Khụ.
"
Một tiếng ho nhẹ mở đầu cho một tràng ho tiếp theo.
Cô như bừng tỉnh mà bật dậy ngay lập tức.
Dù toàn thân rất đau nhức nhưng cô vẫn cố gắng đi đến bên cạnh nữ sinh kia.
Bạn đó còn thảm hại hơn cô nhiều.
" Bạn không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? "
Cô lặng lẽ ngồi xuống rồi hỏi han mấy câu.
Đối phương không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu vài cái.
" Không...không cần đâu....!"
Giọng cô ấy lí nhí đáp lại.
Tần Nhiệm bặm môi rồi nói tiếp:
" Đừng cố chấp thế chứ.
Nếu không đến bệnh viện thì ít ra cũng để tớ băng bó cho bạn.
Tớ học trong môn quốc phòng rồi.
Ổn thôi.
"
Nữ sinh đó vẫn không nói gì, cũng không lắc đầu từ chối.
Thế là cô đi tìm lại cặp sách của mình rồi đem cuộn vải trắng để trong cặp ra băng bó cho bạn ấy.
" Băng vào đầu đi...!làm ơn....!"
Giọng nói ốm yếu lại khiến lòng cô thêm đau nhói.
Đương nhiên sao cô có thể từ chối đối phương có hoàn cảnh như này được.
" Cậu ngẩng mặt lên đi.
"
Khuôn mặt cô ấy dần hiện ra sau mớ tóc rối bù xù bị cắt xén theo các kiểu khác nhau.
Đôi mắt sưng lên vì bọng nước, má bên trái bị thứ gì đó rạch vào nên vẫn còn rơm rớm máu.
Đôi môi nứt nẻ đến trắng bệch như người đã khuất.
Đặc biệt hơn cả là ánh mắt vô hồn khi nữ sinh đó nhìn cô.
Nó mới lạnh lẽo làm sao.
Cô nhẹ nhàng vòng thêm lần nữa rồi gim chúng lại.
Mấy đống thuốc đem theo bên mình như thói quen cũng có lúc phát huy được tác dụng.
Nhất là vào dịp nguy hiểm như này.
......................
Cả hai sau khi băng bó xong thì ngồi lại cạnh nhau bên con sông kia.
Trời đã tối hẳn.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Đến Cùng Sao Đêm, truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm , đọc truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm chương mới