Cánh cửa đổ sầm trước mặt Tần Nhiệm.
Cô sững sờ ngẩng đầu lên nhìn người đã cứu cô khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó.
" Phù…phù…cái bình này nặng kinh khủng! Cậu có ổn không Tần Nhiệm?! "
Tâm Ái đang cầm trên tay chiếc bình cứu hỏa lớn thở không ra hơi.
Cô bạn vứt nhanh chiếc bình sàn một bên rồi kéo cô đứng dậy.
Tần Nhiệm vừa ngỡ ngàng vừa cảm động trước hành động trượng nghĩa của cô bạn.
" Huhuhu… Tâm Ái… " Cô mếu máo với bạn mình.
" Thôi nào.
Phải may mắn lắm chúng ta với ra được bên ngoài đó.
Mình gọi cứu hỏa và cảnh sát rồi.
Họ sẽ sớm đến thôi.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?!! " Tâm Ái hét toáng lên vì giận.
Tần Nhiệm lau nhanh nước mắt rồi ngoảnh đầu lại nhìn.
Ngọn lửa đã lan rộng ra bên ngoài như đang đuổi theo hai người họ.
" Những người kia… cậu có thấy ai trên đường đến đây không? " Cô hỏi.
" Tôi chẳng thấy ai cả.
À mà quan tâm cái lũ ác ôn đó làm gì! Tự làm tự chịu thôi.
Cá là chúng lại nghịch lửa rồi gây ra vụ náo loạn này đây mà.
"
Họ chạy nhanh ra đến bên ngoài khuôn viên trường.
Tiếng xe cứu thương và xe cứu hỏa vang gần.
Cả hai cứ ngỡ mọi chuyện như thế là xong.
Nhưng không.
Nếu ông trời đã muốn hành hạ ai thì nhất định sẽ khiến kẻ đó thừa sống thiếu chết.
Tâm Ái và Tần Nhiệm đã lạc nhau khi đi qua một hành lang tầng một.
Cái tủ đứng giữa hành lang bốc cháy rồi ngã nhào làm cả hai phải buông tay nhau ra để né.
Và giờ họ đang lang thang trong hành lang nóng bừng giữa mùa đông buốt giá.
Niềm hân hoan mà Tâm Ái đem lại chưa đầy mười phút đã vụt tắt.
Cô mơ hồ đi từng bước trong hành lang bừng cháy.
" Tâm Ái…cậu ở đâu thế… Tâm Ái? "
Đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là tiếng tí tách cửa lửa.
Tần Nhiệm đang vô cùng sợ hãi.
Dù có suy nghĩ sâu sa đến câu cô cũng chẳng bao giờ đặt mình vào cái tình huống thảm khốc này.
Giờ đây giáo viên còn chưa xuất hiện, cứu hỏa vẫn chưa vào đến nơi thì ai sẽ cứu cô khỏi chỗ này đây?
Lửa đang nuốt trọn những chiếc tủ ngày càng nhanh gọn hơn.
Chúng cứ đổ sầm xuống nhằm ngăn Tần Nhiệm tìm được lối ra.
Những làn khói độc hại làm cô phải chạy nhanh lên cầu thang tầng hai để tránh đi.
Đó cũng là con đường duy nhất mà cô phải chọn.
Hoàn toàn bước đi trong vô vọng không ai cưu mang.
" Tần Nhiệm! Em ở đâu!? Lên tiếng đi!! "
Giọng nói đó vang lên khiến cô không khể không giật đầu quay lại phía sau.
Sau lưng cô chỉ có lửa và lửa.
" Chí Thần…".
Cô thốt lên tên anh ta trong mơ hồ.
" Hóa ra chỉ do mình ảo tưởng… nhưng ảo tưởng đó thật quá.
Cảm giác như giọng nói anh ấy ở ngay sưới sân vang lên vậy… "
Cô ngỡ ngàng rồi lập tức bám vào lan can bên ngoài.
Dưới đó là bóng dáng thân quen hôm trước.
Chí Thần như nhận ra cô đã ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt họ chạm nhau ngay lập tức.
Kể từ giây phút nhìn thấy anh, Tần Nhiệm chỉ muốn khóc nức nở nhưng vẫn cố kìm nén.
Cô không muốn mình trở nên thảm hại trước mặt người yêu cũ chút nào.
Chí Thần lập tức tiến đến bên dưới nơi cô đang đứng.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Đến Cùng Sao Đêm, truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm , đọc truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm chương mới