Trước sự sững sờ của đối phương, Tần Nhiệm không ngại kể ra những gì cô đang nghĩ.
Cả câu chuyện ban nãy cũng được tóm gọn lại rất nhanh, trừ đoạn Băng Băng khuyên Tần Nhiệm chia tay anh.
Dù biết nói ra sẽ tổn thương, song điều đó khiến cô thoải mái lạ thường.
Kiểu đỡ bí bách trong lòng.
" Em cũng gặp chướng ngại vật lớn như tôi nhỉ…? Giờ em muốn như nào? "
" Em sao ạ? " Cô tròn mắt chỉ vào bản thân mình.
Chí Thần bước đến cười khểnh:
" Đúng thế.
Tôi cho em quyền lựa chọn.
Nếu em muốn làm theo người giám hộ kia thì chúng ta coi như khác trường nhưng không chia xa.
Tôi sẽ phóng xe đến nhà mới của em mỗi ngày 1 lần.
"
" Như thế có mệt mỏi quá không ạ… Chúng ta có thể video call hoặc đại loại thế mà? "
" Tôi chỉ muốn ngắm nhìn em bằng đôi mắt này.
Trực tiếp.
"
Nói rồi Chí Thần kéo nhẹ đầu cô chạm vào đầu mình rất thân mật.
Dù biết phải kiềm chế nhưng cô vẫn đỏ mặt vì ngại.
Tim đập loạn nhịp cả lên.
Cảm giác như cô đã rung động trước anh hàng ngàn lần rồi.
Anh ta nói tiếp: " Còn nếu em muốn ở lại trường này cũng không sao.
Tôi có thể chạy trốn bà mình để được ở lại học chung với em.
Hai người chúng ta sẽ chống lại cả thế giới.
"
Tần Nhiệm hồi hộp suy nghĩ một hồi.
Cô khẽ lùi ra sau nhìn anh bằng ánh mắt cương quyết:
" Em chọn phương án đầu tiên ạ!! Chúng ta sẽ gặp nhau tại cùng một địa điểm cố định để đối phương không thiệt thòi.
Em…em cũng muốn gặp anh trực tiếp mỗi ngày!! "
Đôi mắt anh ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Tần Nhiệm lúc bấy giờ.
Chí Thần khẽ bật cười thành tiếng rồi bảo:
" Được thôi.
"
Cô không nén được mà thở phào một cái.
Nút thắt trong lòng hóa ra được giải quyết nhanh gọn như thế.
Chẳng có chút buồn đau hay bi thương.
Ở đây chỉ còn lại niềm tin và sự bình an thật ấm áp.
Cả hai chỉ nhìn nhau rồi cười khúc khích.
Ánh mắt lấp lánh đó đã nói lên tất cả những gì cả hai cần nói.
Bỗng cánh cửa bật mở làm Tần Nhiệm giật mình nhìn sang.
Đó là một học sinh khối trên đang học lớp 11.
Là bạn thân của chị Hà Đồng.
Gương mặt chị ấy lộ rõ sự lo lắng và đau thương.
Một điềm báo chẳng lành.
" Hai…hai đứa…mau vào bên trong đi… " Giọng đối phương run run như sắp khóc.
" Chuyện gì thế ạ.? " Cô hỏi lại lập tức.
" Hà Đồng…mất rồi.
"
…
Đám tang của chị diễn ra ngay trong đêm.
Ba mẹ của chị đã khóc hết nước mắt trước thi thể quấn băng của con gái mình.
Học sinh và giáo viên đứng bên ngoài như cùng tưởng niệm học sinh đó.
Tần Nhiệm đã cố kìm nén mình không bật khóc trong bệnh viện.
Bởi lẽ cô chẳng có quyền gì mà khóc lóc cả.
Hà Đồng ra đi khi còn chưa tròn 18 tuổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Đến Cùng Sao Đêm, truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm , đọc truyện Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm full , Anh Đến Cùng Sao Đêm chương mới