Lục Ẩm Băng ngáp một cái.
Hai trợ lý vỗ đến tay đỏ hết cả tay luôn, Hạ Dĩ Đồng vẫn nằm trong lòng Lục Ẩm Băng khóc, động tĩnh có nhỏ hơn một chút, nhưng một chút đó có thể bỏ qua không tính.
Phương Hồi: "Hạ lão sư, Hạ lão sư, Hạ lão sư."
Hạ Dĩ Đồng vẫn đang khóc.
Lục Ẩm Băng: "Tôi vẫn chưa trang điểm xong, một lát còn phải đóng phim nữa."
Hạ Dĩ Đồng liền bật ra khỏi lòng cô ấy: "Xin lỗi Lục lão sư, em thất lễ rồi."
Phương Hồi: "......"
Hiện giờ cô cực kỳ nghi ngờ Hạ lão sư là hoàn toàn cố ý, nhân cơ hội này để nhõng nhẽo khóc nhè.
Thời buổi bây giờ, làm trợ lý đúng là không dễ mà.
Quay đầu qua nhìn Tiểu Tây, Phương Hồi: "!!!"
Tiểu Tây tỷ tỷ không ngờ lại đang khóc theo! Hạ Dĩ Đồng khóc được bao lâu thì cô ấy khóc theo bấy lâu, còn kính nghiệp hơn diễn viên chuyên nghiệp nữa.
Có thời gian rảnh phải đi thỉnh giáo cô ấy mới được, sao có thể làm tròn được bổn phận như thế chứ.
Tiểu Tây phát giác được ánh mắt của cô, trả lời bằng nụ cười kèm nước mắt.
Phương Hồi tưởng cô ấy đang khích lệ mình, do đó gật đầu lại.
Lợi hại quá, Tiểu Tây tỷ tỷ của tôi!
Lục Ẩm Băng: "Tiểu Tây."
"Có mặt."
"Lấy khăn giấy cho Hạ lão sư lau nước mắt."
"Vâng."
Hạ Dĩ Đồng lau khô nước mắt, hai con mắt đều sưng đỏ lên, đang từ thế giới loài người liền bước vào thế giới loài thỏ, cô nhìn Lục Ẩm Băng, rồi mới hồi tưởng lại lúc nãy bản thân đã mất mặt tới cỡ nào, đỏ mặt hối thúc cô ấy: "Chị mau đi hóa trang đi, em đi rửa mặt cái."
"Trong phòng hóa trang có bồn rửa mặt, em theo tôi vào đi."
Hạ Dĩ Đồng như cô vợ bẽn lẽn theo sau, Hạ Dĩ Đồng lần trước có rửa qua tay, không cần Lục Ẩm Băng mở miệng, tự động đi đến bồn rửa tay.
Rửa mặt xong, một trong những trợ lý của Lục Ẩm Băng không biết từ đâu kiếm được hai túi đá, Lục Ẩm Băng ngồi trước bàn hóa trang, nhắm mắt nói: "Đắp vào, một lát để Tần Hàn Lâm nhìn thấy được lại nói tôi ăn hiếp em nữa."
Hạ Dĩ Đồng cầm lấy túi đá, di chuyển qua lại giữa hai lòng bàn tay, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: "Chị ăn hiếp em thật mà.
Trong mơ cũng ăn hiếp em nữa."
Không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì, cúi đầu xuống, lỗ tai từ từ nóng lên.
"Em nói cái gì?"
"Chị cực kỳ xinh đẹp!" Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu lên, cao giọng nói.
Lục Ẩm Băng hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng miễn cưỡng hài lòng, nhưng khóe miệng lại không khống chế được cong lên.
Sau khi Lục Ẩm Băng hóa trang xong là 7g15, buổi sáng Hạ Dĩ Đồng chỉ biết lo khóc mà chưa nói được một câu nào đàng hoàng với Lục Ẩm Băng.
Khó khăn lắm mới đợi cô ấy hóa trang xong, mắt cũng đã bớt sưng thì Tần Hàn Lâm đến.
"Tiểu Hạ cũng ở đây à, không phải nói bị cảm xin nghỉ phép hả?" Tần Hàn Lâm vừa vào cửa là nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, đặc biệt vui mừng.
Hạ Dĩ Đồng thì chẳng thấy vui mừng gì, u oán nhìn ông ấy.
"Coi kìa, coi cái bộ dạng tội nghiệp này đi, mắt xanh luôn rồi, vừa đỏ vừa xanh, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" Tần Hàn Lâm nói, "Vậy nha, tôi đi điều xe, giờ đưa em đi."
Hạ Dĩ Đồng liền thu ánh mắt lại, nói: "Không cần, không cần, em chỉ đói thôi, đói đến xanh cả mắt, lát nữa ăn chút đồ là đỡ à."
Đồng tử Lục Ẩm Băng khẽ động, sao cái cách nói đói đến xanh mắt này nghe quen quen vậy ta?
Tần Hàn Lâm: "Không sao thật hả?"
"Không sao thật mà, mai em sẽ khỏi."
"Mùa hè dễ bị bệnh cảm, em nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi, tôi đi dời kế hoạch lại lịch quay phần của em lại, nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
Hạ Dĩ Đồng không muốn để cho Tần Hàn Lâm tưởng cô là người yếu ớt, mới quay được vài ngày là ngã bệnh, như thế sẽ có ấn tượng xấu đối với cô, do đó tìm đủ mọi cách chối từ Tần Hàn Lâm.
Cho đến khi Lục Ẩm Băng mất kiên nhẫn nói: "Kêu em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, nói nhiều làm gì? Em vác cái thân bệnh này ở chung một phòng với tôi, tôi còn sợ bị em lây bệnh nữa đó."
Ở..
ở..
ở...ở chung một phòng?
Tâm trí của Hạ Dĩ Đồng liền bùm một cái, cổ cứng đờ quay sang nhìn Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng hất cằm: "Đi hỏi ông già Tần."
Tần Hàn Lâm xoa tay, kiềm nén sự hưng phấn của bản thân, vẻ mặt vô tư giải thích: "Tôi có suy nghĩ như vầy, cảm giác CP của hai em là có, nhưng không đủ đối với tôi.
Tôi thấy có vẻ hai em không quá thân với nhau hay không?"
Hạ Dĩ Đồng lại nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nhìn lên trần nhà, do đó Hạ Dĩ Đồng chỉ còn cách cân nhắc trả lời: "Vẫn tốt."
Tần Hàn Lâm rõ ràng không chấp nhận cách nói mơ hồ này: "Có đi ăn chung với nhau chưa?"
"Lần trước có cùng đạo diễn......"
"Lần đó không tính, chỉ hai người thôi có không?"
"Không có."
"Có cùng nhau xem kịch bản trong phòng không?"
"......Không có." Hạ Dĩ Đồng nghĩ bụng, cô thì thường xuyên lên lầu tìm người ta, nhưng phần lớn Lục Ẩm Băng đều phớt lờ cô.
Tổng cộng chả có lần nào được vào cửa, à có, lần trước thì có một lần, là lần hỏi chuyện MV cắt ghép kia, không biết tại sao tự nhiên lại khiến cho Lục Ẩm Băng giận nữa.
Cô ấy đúng là dễ giận thật í, y như con mèo hay xù lông lên, vừa hung dữ, vừa dễ thương.
Khóe miệng của Hạ Dĩ Đồng bất giác cong lên.
"Có số điện thoại của nhau chưa? Tôi nhớ Tiểu Hạ đi ngủ thường chuyển sang chế độ máy bay, chỉ có điện thoại mới gọi được."
Suy nghĩ của Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thu lại, quyết đoán nói: "Không có."
"Wechat?"
"Không luôn."
"QQ với email thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ảnh Hậu Thành Đôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ảnh Hậu Thành Đôi, truyện Ảnh Hậu Thành Đôi , đọc truyện Ảnh Hậu Thành Đôi full , Ảnh Hậu Thành Đôi full , Ảnh Hậu Thành Đôi chương mới